"... Anh nha đầu." Triệu Văn Hồng tay cán bột, động tác  tự giác ngừng  một chút, lời đến khóe miệng  đột ngột đừng .
"Dạ?" Điền Anh khẽ đáp, nhưng   đầu   bà.
"Đình Xuyên  thành chắc cũng hơn nửa năm   ?"
"Vâng, chắc là ." Cô cũng  nhớ rõ chính xác là bao lâu,  lẽ  bảy, tám tháng gì đó.
"Đình Xuyên là  học thức cao,  sách nhiều,  là sinh viên hiếm ,  nghiệp xong, một tháng lương chắc cũng  ít?"
"A? Cái  cháu cũng  rõ lắm." Dù  đây cũng là chuyện liên quan đến lương bổng của đối phương, cô thực sự   rõ, nghĩ   lẽ cũng chỉ  hai mươi mấy đồng thôi.
"Con     thể  ?!" Triệu Văn Hồng ngạc nhiên, thôn bên cạnh  nghiệp mới  thành, một tháng cũng  thể kiếm  mười mấy đồng .
"? Con    ?"
Cô nghi hoặc,  rõ tại  Triệu Văn Hồng  phản ứng mạnh như .
Điền Anh đầu óc mơ hồ, nhưng Nông Mẫn ở một bên   Triệu Văn Hồng đây là đang lo lắng cho cô.
Trong bếp, hai  đàn ông cao lớn chiếm gần phân nửa  gian.
Điền Vệ Hoa đang xào rau trong chảo,  Lục Đình Xuyên đang chặt thịt gà   quấn một chiếc tạp dề cảm thấy một lời khó  hết, càng  càng cảm thấy khó chịu.
Anh   nhịn   mà buông lời đầy chế giễu: "Trời ạ,  cũng  quá."
Lục Đình Xuyên khôi ngô cao lớn, quấn quanh eo chiếc tạp dề may bằng mảnh áo cũ vải rách góp nhặt, sợi chỉ thô sơ, cách khâu qua loa, các đường chỉ xiêu xiêu vẹo vẹo, cao thấp  đều, trông như chân những con rết, cực kỳ khó coi.
Chỉ  thể  miễn cưỡng dùng .
Nó cũng chẳng hợp với khí chất   .
Lục Đình Xuyên   thớt, động tác lưu loát đem con gà rừng  b.ắ.n  từ  núi hôm nay chặt gọn gàng. Chờ khi   trở về liềm đem dọn cho   cùng ăn.
Nghe Điền Vệ Hoa ,   mặt  biểu lộ cảm xúc gì, chỉ khẽ hạ mí mắt, dừng  một chút, như thể đang  chiếc tạp dề của . Ngữ điệu chậm rãi,  nhanh  chậm, nhẹ nhàng : "Cô  luôn  giỏi những chuyện ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-thanh-vi-hon-the-cua-nam-chinh-phan-dien/chuong-31-tien-luong.html.]
Tựa như đang vì cô mà giải thích.
Điền Vệ Hoa  , khẽ lắc đầu tặc lưỡi,  chuyển ngay sang chủ đề khác.
Hãy cho tớ một tim ❤️❤️ để tớ có thêm động lực nhé. Moa,moa. 
 Ký tên: והצלחהמאמץ
...
Điền Anh thấy  còn việc gì , liền đùa với Tiểu Bảo, thỉnh thoảng nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt mềm mềm non nớt của nó, khiến hai má  bé rung rỉnh như những viên đậu hũ trắng mịn, "Tiểu Bảo, ngoan ngoan, để dì nhỏ xem  lớn lên khỏe mạnh  nào?"
Trong ký ức của Điền Anh,  đầu tiên cô  thấy Tiểu Bảo khi mới chào đời,  bé nhỏ xíu và nhăn nhúm như một viên đậu xanh xẹp lép, khuôn mặt đỏ au.
Triệu Văn Hồng thấy , đánh nhẹ  tay cô một cái: "Đứa trẻ nào sinh  mà chẳng ."
Bà  khẽ bảo đứa trẻ mở miệng, đãn dắt từng câu một, để đứa trẻ  nhiều hơn, luyện tập dần dần: "Nói dì nhỏ  , bóp mặt như   ."
"Các cụ đều , trẻ con  bóp mặt dễ  chảy dãi."
Điền Anh   chút  đồng tình : "Thật  ? Chờ con già , con cũng sẽ  như ."
"Nhỏ... nhỏ dì  ,  la." Đứa nhỏ hơn một tuổi, mặt nhỏ nhíu  khi  cô véo má, khuôn mặt nhỏ hằm hằm, là vẻ  vui.
Hơn nữa vì mới học   lâu, chỉ  thể   mấy từ ngắn ngủi, phát âm còn  rõ.
Nhìn thế nào cũng thấy thật đáng yêu.
Điền Anh  đến đôi mắt sáng lên, yêu thích  rời tay, giả bộ nghiêm mặt : "Không   dì ."
Những đứa trẻ nhỏ lúc còn bé luôn chơi thú vị, lúc nào cũng khiến    nhịn  mà  trêu đùa,  ngoan  đáng yêu, giống như chiếc bánh kem nhỏ mềm mại, xinh xắn.
Cậu bé bập bẹ vài mấy chữ, cái đầu nhỏ chui  n.g.ự.c cô, ôm cô : "Dì dì ,  ."
Tiểu bảo chớp đôi mắt trong veo, đôi tay nhỏ nhắn kéo tay cô lên, tưởng thật sự cô giận , liền vươn chân nhỏ, ngẩng đầu, trực tiếp hôn lên mặt cô.
Nhóc con  ngoan  ngọt, "Dì dì , móm mà  giận."
Chọc đến hai  lớn     ngừng.