Cánh cửa bếp mở rộng,  thể  thấy  nhất cử nhất động bên trong, khi  thấy Lục Đình Xuyên, Nông Mẫn khẽ nhíu mày , dùng cùi chỏ thúc nhẹ   bên cạnh.
[Cười khổ] Cô  thì thầm, "Người   vất vả như thế,  cũng  nỡ  cho   một cái tạp dề đàng hoàng chút?"
Vừa  liền  là kiệt tác của cô.
Triệu Văn Hồng   mái hiên, bên  bàn gỗ nhỏ là hai cân bột mịn trắng dùng phiếu đổi, bà  nhào bột  trừng mắt liếc  Điền Anh, vì cháu rể tương lai của  mà  chuyện:
"Con  thể chỉ vì Đình Xuyên là  thật thà, mà cứ suốt ngày bắt nạt   như ."
Hãy cho tớ một tim ❤️❤️ để tớ có thêm động lực nhé. Moa,moa. 
 Ký tên: והצלחהמאמץ
Tính tình của Lục Đình Xuyên, bọn họ ai cũng rõ, thật thà hiền lành, trong nóng ngoài lạnh, là một  trai  bụng.
Sự trưởng thành của bọn họ đều  sự chứng kiến của bà, mà cô, con gái lớn Điền gia,  là  khiến bà  đau đầu nhất.
"Con nào dám khi dễ  ,    khi dễ con  là may ." Điền Anh tay xoay xoay lá rau, nhỏ giọng lẩm bẩm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-thanh-vi-hon-the-cua-nam-chinh-phan-dien/chuong-30-dan-ong-co-tien.html.]
Người  là nam chính lão đại tương lai, ai khi dễ ai còn   .
Triệu Văn Hồng  cô , nhạy cảm phát giác trong lời  của cô  phần kỳ lạ, liền ngẩng đầu lên, giọng điệu nghiêm nghị: "Sao thế, Đình Xuyên nó khi dễ con?"
"Không , con chỉ  đùa thôi mà." Điền Anh mỉm , mặt đỏ bừng vì  hổ.
Triệu Văn Hồng tức giận  liếc cô một cái, nghĩ  thấy  lẽ   ,  tiếp tục : "Tốt nhất là như , nếu   cũng sẽ  tha cho con ."
Mọi  đều , khi một  đàn ông  thành phố, tầm mắt rộng hơn, kiến thức nhiều hơn, kiếm  tiền, thường sẽ  đổi lòng , bỏ rơi vợ con.
Như thôn bên cạnh,  một  đàn ông,  thành phố  đầy một tháng  kiếm  mấy chục đồng,   vợ chồng họ trong thôn cùng   ăn, sống hòa thuận, tình cảm mặn nồng, nhưng bây giờ  mỗi  về nhà,    chỉ đánh vợ đánh chửi con, còn nhao nháo đòi ly hôn.
Điền Anh cũng , Triệu Văn Hồng bọn họ  sớm coi Lục Đình Xuyên như  một nhà, nếu bây giờ cô đột ngột  với họ rằng cô  cùng Lục Đình Xuyên sẽ chia tay.
Không cần nghĩ cũng  cô chắc chắn sẽ  Triệu Văn Hồng đánh gãy chân.
Điền Anh âm thầm tặc lưỡi, nghĩ bụng  cần một cơ hội thuận lợi hơn để chuẩn   thứ thật kỹ lưỡng.