Trong chớp mắt,  khí mùa thu dần dần tràn ngập, mang đến chút  lạnh cùng yên tĩnh.
Những chiếc lá bắt đầu chuyển vàng, gió nhẹ thổi qua, lá rụng bay rơi lả tả, phủ xuống mặt đất một lớp thảm vàng óng ánh.
Lục Đình Xuyên trở về ba ngày, cả ba ngày   đều hết lòng chiếu cố bọn cô. Bởi vì  chỉ xin nghỉ ba ngày, còn hơn mười ngày nữa mới đến Tết Trung Nguyên,  cần  trở  thành phố  sáng ngày mai.
Chiều ngày thứ ba  giờ , Lục Đình Xuyên cõng một chiếc sọt rộng  lưng, mang theo hai đứa trẻ nhỏ,  cô, chỉ ở  núi nhặt củi, săn động vật nhỏ.
Thôn Hà Môn  xây tựa lưng  núi, dãy núi bao quanh đất bằng, mở cửa   là một bức tranh thiên nhiên kéo dài  dứt, núi non hùng vĩ, trời xanh mây trắng,  gian rộng lớn, vạn lý  mây.
Trong sân, mùi hương hoa thoang thoảng bay khắp nơi.
Điền Anh   cửa nhà trong sân,  những cánh hoa quế rơi xuống mặt đất, trong đầu nảy  chủ ý.
Cô  nhà, lấy một chiếc chiếu sạch trải  đất, thu gom hoa quế từ  cây rơi xuống, đem phơi nắng cất   hoa quế.
Sau đó, cô đem những quả mận bắc chín mọng, đỏ óng treo  cành hái xuống. Rửa sạch chúng bằng nước, bỏ  cuống, qua mùa sẽ  nhiều sâu và kiến, cô nghĩ sẽ thử  bánh xốp từ những quả mận bắc .
Trong ký ức của cô, khi còn nhỏ  cô Điền Mẫu, thông minh, tài giỏi,  khéo tay, luôn   đủ món ăn ngon cho bọn họ.
Điền Anh   gần một nửa thì trời bắt đầu tối, cô chuẩn  đốt lửa nấu cơm. Đột nhiên, cô  tiếng động ở cửa. Nhóc con gương mặt mũm mĩm, trắng trẻo, vui mừng hớn hở tiến  gần cô, : "Chị ơi, chúng  bắt  một con thỏ trắng!"
Một con thỏ trắng nhỏ xíu, màu xám nhạt,  buộc chặt hai chân bằng sợi vải thô. Con thỏ nhỏ nhắn, trông chỉ bằng kích thước của một cái bát, mở to con mắt đỏ trong veo như nước, giống như  dọa sợ,  dám động đậy, mũi cũng  dám ngửi gì,   lông mượt mà, đáng yêu vô cùng.
Lục Đình Xuyên  theo  hai đứa trẻ,  lưng cõng một chiếc sọt, trong đó là củi gỗ  buộc chặt bằng chạc dây,  đặt nó bên cạnh bếp lò,  lấy trong gùi  gà rừng, quả dại cùng hạt dẻ.
Cô   cạnh bếp lò  nhớ ,     vì tiểu Niếp Niếp hôm qua  lẩm bẩm  bắt thỏ, mà hôm nay thật sự bắt  một con về.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-thanh-vi-hon-the-cua-nam-chinh-phan-dien/chuong-28-tho.html.]
"Anh  thể quá chiều bọn trẻ."
Cô , khi mùa thu đến, thời tiết dần lạnh xuống, động vật trong rừng vốn  nhạy cảm và hoạt động ít dần, đa  đều  ngoài  ban đêm để tìm thức ăn, chắc chắn  cũng  mất một chút công sức để bắt  con thỏ .
"Con bé thích, chỉ là vận may  thôi." Lục Đình Xuyên ,  cúi đầu rửa sạch những quả mận trong tay, những quả mận đỏ, căng mọng và bóng mượt, trông  ngon lành, động tác thành thục, tự nhiên đưa đến  mặt cô.
Giống như một hành động quen thuộc, vô ý thức.
Cô do dự một chút,  nghĩ  nên tỏ  quá xa cách, liền đưa tay cầm lấy hai quả.
Đối với những đứa trẻ,  thứ đều mới mẻ và thú vị, vì  chỉ một lát , Tiểu Điền Lan chạy đến  mặt Lục Đình Xuyên, quấn lấy , xin cho  một ổ nhỏ cho thỏ:
"Anh Đình Xuyên,  thể giúp chúng em  một cái ổ nhỏ cho Bảo Quần  ?"
Bảo Quần là cái tên Điền Lan  đặt cho con thỏ nhỏ.
Lục Đình Xuyên gật đầu: "Được."
Hãy cho tớ một tim ❤️❤️ để tớ có thêm động lực nhé. Moa,moa. 
 Ký tên: והצלחהמאמץ
Mấy  bận rộn, dùng cọc gỗ đóng một  nhỏ ở mép sân để bọn trẻ nhốt thỏ , đề phòng nó chạy lung tung, nửa tiếng   dựng xong.
Hai đứa bé thích thú vô cùng,  rời mắt khỏi chiếc lồng thỏ,  đó  chằm chằm.
"Chúng   xem dì đang  gì? Gọi dì mở cửa."
Cốc cốc... cốc cốc..
"Dì ơi mở cửa một chút..." Cánh cửa gỗ  chốt chặt liên tục  gõ, ngoài cửa  một giọng  nhỏ nhẹ đứt quãng vọng , truyền đến  khẽ.
.....