Khi Điền Anh bước đến cổng nhà trưởng thôn,  đặt chân tới cửa đại viện liền cảm nhận   khí nặng nề, ngột ngạt trong nội viện, khuôn mặt   đều nghiêm túc,  ai lên tiếng.
 
Trong đám  thôn trưởng Chu Thanh Dân vẻ mặt nghiêm nghị,  im lặng một bên,  ai lên tiếng.
 
"Cháu  đến."
 
Chu Thanh Dân thấy Điền Anh bước  liền gật đầu, thanh âm trong trẻo trịnh trọng .
 
Vừa   thấy tư thế  của Lục Đình Xuyên, ông cũng  giật .
 
Đừng  Lục Đình Xuyên ngày thường  vẻ hòa đồng với  , hiền lành,  thiện, khiêm tốn dễ gần, nhưng thực tế,  từng  một năm  lính, vốn là  dày dặn kinh nghiệm, sức chiến đấu mạnh mẽ.
 
Ông cũng  từng  ghen tị với Điền Tòng Văn, nhặt thế nào  nhặt trúng một  con rể  như . Tuy   lý do vì  Lục Đình xuyên   về, nhưng  luôn khiến   cảm thấy  ngạc nhiên  lo sợ.
 
Nếu thật sự khiêu khích , chỉ sợ sẽ  gãy tay chân.
 
Giờ  qua Điền nha đầu, cũng chỉ  cô mới quản   nhà .
 
Ánh mắt thoáng lướt qua  Lục Đình Xuyên cùng Điền Anh, thầm thở dài. Điền gia vốn  thiếu những  trầm lặng, nhưng cũng chẳng thiếu những   gây chuyện.
 
Hãy cho tớ một tim ❤️❤️ để tớ có thêm động lực nhé. Moa,moa. 
 Ký tên: והצלחהמאמץ
Điền Anh từ từ bước đến, liếc qua Lục Đình Xuyên bên cạnh thôn trưởng Chu thúc,  đó dời ánh mắt  chỗ khác, chỉ lặng lẽ  sang một bên.
 
Lục Đình Xuyên chú ý tới ánh mắt của Điền Anh, đôi mắt  trở nên tối sầm, môi mỏng khẽ mím    một lời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-thanh-vi-hon-the-cua-nam-chinh-phan-dien/chuong-17-nha-truong-thon-luong-quan-1.html.]
 
Điền Anh trong lòng mắng: Tên ngốc , đến lúc cần  tay thì    .
 
Điền Anh dời tầm mắt,  về phía Chu Thanh Dân, nhẹ nhàng hỏi: "Chú Chu,  ?"
 
Lời  của cô mang theo vẻ quyết đoán, tựa như chủ nhân của gia đình đang giải quyết công việc.  hành động   chút bao che khuyết điểm.
 
Dù thế nào  nữa, Lục Đình Xuyên cũng  thể  coi là thành viên của Điền bọn họ, mà hiện tại, Điền gia do cô  chủ, tự nhiên  chuyện đều  do cô quyết định.
 
"Chuyện ..." Chu Thanh Dân liếc  Lục Đình xuyên, lời sắp thốt  nhưng  ngập ngừng, thở dài một .
 
Ông ngừng  một chút,  đó khôi phục vẻ nghiêm nghị thường ngày, chậm rãi tiếp tục: "Ta cũng   qua, chuyện  chủ yếu là do Lương Quân  thể giữ miệng sạch sẽ, cũng   chuyện lớn."
 
Sau khi xác nhận Lục Đình Xuyên   tổn hại gì, cô mới thở phào nhẹ nhõm, bình tĩnh .
 
Khi  đến tên  quen cũ, đuôi lông mày cô  khỏi nhướng lên, khóe môi cũng khẽ nhếch,  đó đảo mắt  sang bên cạnh.
 
Lương Quân,  đàn ông  một bên, khuôn mặt bầm tím, khóe miệng  thương, trán đầy mồ hôi lạnh, môi tái nhợt.
 
Có thể thấy , Lục Đình Xuyên   chút lưu tình nào.
 
"Nhìn  , khôi phục cũng  tệ."