Thập Niên 70: Xuyên Thành Nàng Dâu Xinh Đẹp - Chương 50
Cập nhật lúc: 2025-11-21 11:48:51
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bọn nhỏ đang ghé chiếc bàn què chân ngoài sân nghiêm túc bài tập, thấy đến thì ngoan ngoãn chào hỏi tiếp tục vùi đầu chăm chỉ .
Phòng Viên cầm lấy phong thư, trực tiếp thoải mái mở mặt , hai chụm đầu xem từng câu từng chữ. Ngay từ cái đầu tiên vô cùng ngạc nhiên về phần chữ , đều đặn đẽ như những chiếc trâm hoa nhỏ, bài còn hình thức rõ ràng, giọng điệu trau chuốt, cực kỳ giống phong thái của các thái đẩu* hiện nay, thể khiến kinh hãi.
(*Thái đẩu: một tôn trọng hoặc thành tích xuất sắc và ngưỡng mộ.)
"Được lắm." Phòng Viên hài lòng gật đầu, cẩn thận cất thư trong túi: "Cậu về chờ tin , đến một tuần sẽ giải quyết xong chuyện ."
Giọng điệu của chắc chắn, như thể nắm chắc phần thắng trong tay.
An Tri Thu tò mò, nhưng cũng hỏi ngay lập tức, điều xử lý chuyện đến mức là . Anh dám tỏ quá hy vọng, sợ hy vọng càng nhiều càng thất vọng. Người bình thường bọn họ thể can thiệp những chuyện như trong công xã?
Chỉ với một bản thảo chuyên gia giải quyết ? Nghĩ cũng đáng tin cho lắm.
Lúc trở về, cầm theo một con thỏ rừng và một con gà rừng Phòng Viên đưa cho, bước chân chút nặng nề. Nếu kéo phó xã trưởng Tiền xuống ngựa, chẳng hai em bọn họ cũng khác tung hứng ?
Quá xúc động, hai em bọn họ coi thường thứ.
Chỉ thể một bước một bước, Viên thật sự thể cho bọn họ một kỳ tích.
Đồ đạc của bốn họ gần như cướp sạch, lấy nguyên liệu nấu ăn của Kỳ Vân Lan để bữa trưa. Đến chiều, bọn họ tiếp tục xin nghỉ phép với trưởng thôn, bộ mười lăm cây đến thị trấn. Nhiếp Nghĩa Xương và Hàng Hướng Lỗi dứt khoát mua một chiếc xe đạp và một chiếc đồng hồ phổ thông.
Chillllllll girl !
Mặc dù trong hợp tác xã cung ứng tiếp thị chăn đệm quần áo thành phẩm, nhưng hai Nhiếp Nghĩa Xương nghĩ đến chăn đệm quần áo An Tri Hạ , thực sự ấm, thế là cũng mặt dày mua vải, len bông.
Hiện tại phiếu hiếm và hữu dụng hơn tiền, dân nông thôn tự sản xuất buôn bán, cùng lắm là phân phát phiếu nhu yếu phẩm như phiếu thịt, phiếu dầu. Người dân thành phố cũng chỉ miễn cưỡng đảm bảo những nhu cầu tối thiểu, dù trợ cấp của công nhân nhưng mỗi công nhân đều nuôi cả một gia đình.
Trần Tư Khả và Kỳ Vân Lan thu một lượng phiếu đáng kể, nhầm là đồng bọn của kẻ trộm cũng gì là lạ, bây giờ may áo cưới cho khác*, chỉ cần nghĩ thôi cũng tức đến phát .
(*May áo cưới cho khác: Chăm chỉ vất vả mà nhận gì, còn đóng góp cho chuyện của khác.)
Sau khi tiêu hết phiếu sắp hết hạn và mua tất cả đồ dùng cần thiết hàng ngày, bốn hai xe chở đầy đồ, thừa dịp tiệm cơm quốc doanh còn đóng cửa mà , chuẩn ăn uống một bữa xa xỉ.
An Tri Thu trở thành một đầu bếp trong tương lai, lúc đang nghiêm túc chiếc bảng đen nhỏ treo tường. Trên đó ghi thực đơn, là món nhà nấu, nhưng món mặn chiếm hony phân nửa, chỉ cần tên thôi là đám thiếu chất béo trong bụng chảy đầy nước miếng.
Mà thì nghĩ đến cơm em gái , cực kỳ đói bụng.
Bốn gọi một đĩa thịt kho tàu, một đĩa gà hầm khoai tây, một đĩa bắp cải xào đâm, một đĩa đậu giác chiên, một nồi bánh canh củ cải, mỗi một bát cơm lớn.
Bọn họ cũng gì nhiều, chỉ vùi đầu ăn cơm chăm chỉ. Đầu bếp trong các tiệm cơm quốc doanh tiếc dầu tiếc gia vị, nguyên liệu cũng tươi ngon nên thức ăn tự nhiên thơm nức miệng. Quét sạch bát đĩa xong, bọn họ hài lòng vịn bụng xách đồ về.
An Tri Hạ bắt đầu thảo luận với trai về bữa ăn : "Anh, thấy bốn món ăn, một bát canh và cơm trắng thế nào?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-thanh-nang-dau-xinh-dep/chuong-50.html.]
"Ngon lắm." Anh chẹp chẹp miệng gật đầu ngẫm nghĩ: " vẫn thích đồ ăn Hạ Hạ hơn."
Nhiếp Nghĩa Xương cũng đùa: "Thanh niên trí thức An, chỉ một đầu bếp trong một tiệm cơm quốc doanh ở một thị trấn nhỏ chinh phục dày của ? Đây là ? Cậu ăn đồ ăn đầu bếp tư nhân ở Thượng Hải nấu , hương vị đó mới thực sự tuyệt vời."
Hàng Hướng Lỗi cũng gật đầu: "Thanh niên trí thức Tiểu An nấu ăn ngon, đồ ăn trong tiệm cơm quốc doanh chỉ tạm chấp nhận thôi, cho dù là tiệm cơm quốc doanh cấp tỉnh cũng gì đáng chú ý. đầu bếp tư nhân ở Thượng Hải nấu ăn ngon lắm, nguyên liệu chế biến cực đỉnh, đủ mùi vị, chỉ tiếc còn ăn nữa."
Không cần cũng , đầu bếp là chịu khổ.
Mọi im lặng một lúc, An Tri Hạ tiếp tục chủ đề nãy, bình luận với trai: "Thịt kho tàu quá nhiều dầu mỡ, ăn một hai miếng thì , nhưng nhiều quá sẽ ngấy; thịt gà quá khô dày, bắp cải xào quá chín, đậu giác chiên quá nhạt, canh đủ ngọt, cơm quá nhiều nước..."
Bước chân của An Tri Thu dừng một chút, yếu ớt : "Anh cảm thấy ngon."
Cô lạnh một tiếng: "Có em quên cho , một đầu bếp giỏi ngoại trừ tay nghề cơ bản, còn miệng lưỡi ?"
"Miệng lưỡi là trời sinh, thể đầu bếp nữa ?" An Tri Thu chút uể oải hỏi.
"Không ." Trong con ngươi cô xẹt qua ý : "Miệng lưỡi con đều giống , chỉ là mẫn cảm hơn thôi, nhưng mà trải qua đào tạo, miệng lưỡi bình thường cũng đủ trở thành đầu bếp xuất sắc ."
An Tri Thu sinh một loại dự cảm lành, chắc sẽ chịu đựng thêm nữa .
Về đến nhà, thu dọn đồ đạc xong, mới hơn tám giờ tối, An Tri Hạ gọi trai bếp nấu cơm.
Cô lập một kế hoạch đào tạo nghiêm ngặt cho trong suốt quãng đường, giống như năm đó công ty lập cho cô khi cô mới nghề, nền tảng vững chắc, định hướng rõ ràng, thành thạo nhưng cũng kém phần thú vị. Phải khiến cho đào tạo giữ sự hứng thú và kiên trì ngay từ đầu thì mới hiệu quả tuyệt vời.
Với sự giúp đỡ của những cuốn sách chuyên nghiệp, cô dự định hai ngày sẽ thành lập cho trai một chiếc thước kẻ vị giác. Để sự nhận ngọt bùi đắng cay rõ ràng, thì cũng cần hiểu sơ bộ về nhiệt, thời gian... Dù nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, cô sẽ cảm giác thành tựu nổi bật khi đào tạo trai thành một đầu bếp.
Vậy nên thứ chào đón An Tri Thu chính là nhà bếp nước sôi lửa bỏng, em gái một bên để mặc sức tưởng tượng tương lai đầu bếp, một bên đào tạo vô cùng quyết liệt.
Cũng may với một chút kiến thức và khái niệm, An Tri Thu tiến bộ đáng kể khi nấu bữa cơm thứ hai. Biểu cảm nếm thử của Nhiếp Nghĩa Xương và Hàng Hướng Lôi cũng còn hung dữ nữa, lẽ dày bọn họ sắp đón chào mùa xuân .
Ngày hôm , vẫn bình thường. Trần Tư Khả và Kỳ Vân Lan quần áo cũ, đeo khăn che mũi. Đội chiếc mũ bông hôm qua đội ngoài lên, búi gọn tóc trong đó.
Hai họ vẫn về phía An Tri Hạ bằng ánh mắt hung dữ.
An Tri Hạ vẫy tay với bọn họ: "Muốn mùa màng hoa màu tươi thì bón phân chuồng đầy đủ. Trách nhiệm của các lớn, cố gắng lên nha, phân bón hương vị tươi mát của cả thôn đang chờ các đấy."
Cô dứt lời, cả hai nhịn mà tưởng tượng trong đầu, đó nôn khan vài , cũng mất hứng cái gì đó lót , tức giận lạch bạch bỏ .
Những còn cũng nhịn nhỏ giọng : "Chắc bọn họ vẫn nhận hết sai lầm của , nhưng chúng tin rằng, đến khi phân tươi hương vị tươi mát của cả thôn, hừm, xử lý xong. Nhất định bọn họ sẽ hối hận."