Thập Niên 70: Xuyên Thành Nàng Dâu Xinh Đẹp - Chương 43
Cập nhật lúc: 2025-11-21 11:33:03
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thôi Thành Quân dẫn hai trở về nhà, bởi vì đang là ngày mùa, trong nhà đều hết, hiện tại ai.
Ông nhà lấy bảy trăm đồng, đó dẫn bọn họ đến nhà cả vợ. Không ngờ là phó xã trưởng, Tiền Diệp Hải đang bộ tiêu thực trong sân.
Thôi Thành Quân bước lên phía , hai thì thầm hồi lâu, trong lúc , thỉnh thoảng Tiền Diệp Hải đầu em nhà họ An, sắc mặt đổi liên tục. Cuối cùng ông vẫn c.ắ.n răng nhà lấy một ngàn ba trăm đồng đưa cho Thôi Thành Quân, về phía em nhà họ An : " thể đưa tiền cho các , nhưng các để biên lai, tránh khỏi quỵt nợ, ai rõ ."
"Viết chuyện mấy mua công lao á hả?"
"Viết là nhà họ Thôi trả hết khoản nợ hai ngàn đồng cho các , cộng thêm việc cuốn sổ cấp cứu là do các xem trộm từ Thiên Hạo."
An Tri Hạ nghĩ tới cái gì, trong ánh mắt thoáng xẹt qua ý , kéo trai : "Viết thì , ai sợ ai!" Nói cô lấy bút từ trong túi , bảo phó xã trưởng Tiền đưa giấy thư.
Cô dựa theo yêu cầu của ông mà từng câu từng chữ.
"Còn in dấu vân tay lên." Phó xã trưởng Tiền chằm chằm tờ giấy thư hồi lâu, thấy gì cần đổi thì mở miệng .
An Tri Hạ dùng bút bôi đen ngón tay cái của và trai, cẩn thận ấn lên tờ giấy thư, vô cùng thích thú để dấu vân tay rõ ràng.
Ba bản, mỗi giữ một bản.
An Tri Hạ cầm hai ngàn đồng bỏ túi, thật là bỏ siêu thị. Sau đó, cô nhét giấy trả nợ cho trai, chắp tay phía lưng, bước chân nhẹ nhàng về phía .
"Hạ Hạ, cái đó, em đồng ý để giấy nợ cho phó xã trưởng Tiền? Ông thể từ một nông dân leo đến hiện tại, sớm già dặn, lỡ hố chúng một cái thì ? Có chữ của em và vân tay của hai chúng , thể tạo sôi thú đấy." Trong lòng An Tri Thu cảm thấy bất an, phát sầu chằm chằm tờ giấy trong tay.
"Anh , em là ngu ngốc như ?" Cô như một con mèo thích trộm đồ tanh, lắc lắc cây bút trong tay: "Ông là phó xã trưởng thì , chỉ trách bọn họ xui xẻo, sớm muộn thì cũng rớt xuống thôi. y da, cái là bảo bối nha, em việc cho nửa năm mới kiếm ."
"Bảo bối gì? Không chỉ là một cây bút bình thường thôi ?"
"Chờ khi nào về nhà tờ giấy trong tay, sẽ nó là bảo bối nghịch thiên thế nào!" Thừa nước đục thả câu, cô xoay , tiếp tục .
"Anh , định gì với tiền ?"
An Tri Thu cũng bỏ tờ giấy túi mà chỉ cầm tay, xem rốt cuộc nó cái gì kỳ diệu. Anh đáp: "Em cứ cầm tiền , chờ khi nào bọn họ nhao nhao xuống ngựa, chúng sẽ lấy thêm tiền xây dựng thôn, còn em, sẽ trong công xã cán bộ nhỏ."
Lần đến lượt An Tri Hạ tò mò, song song với trai, kéo vạt áo : "Anh, cho em một chút mà, để bọn họ xuống ngựa?"
An Tri Thu thừa nước đục thả câu mím chặt miệng lắc đầu, thấy em gái thật sự lo lắng, chậm rãi : "Anh cũng , Nguyên kêu em bản thảo, đó chờ tin tức thôi."
An Tri Hạ ha ha hai tiếng, rời , trai học thói .
Đã qua giờ ăn sáng, còn chút thời gian nữa mới đến bữa trưa, thế là hai về nhà ăn ít cơm .
Về đến cổng, An Tri Thu chịu nổi tò mò mở tờ giấy , chớp mắt thể tin : "Hạ Hạ, em ảo thuật ? Chữ hết ?" Anh nhỏ giọng hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-thanh-nang-dau-xinh-dep/chuong-43.html.]
An Tri Hạ đắc ý : "Không em ảo thuật, mà là mực trong cây bút thần kỳ, thể khiến chữ khi nửa tiếng bốc khí, thấy gì nữa. Cho dù dùng dấm tia cực tím cũng thể phục hồi như cũ."
Chillllllll girl !
An Tri Thu sửng sốt một hồi, còn thứ thần kỳ như ?
"Anh, nghiệp trung học, đầu rỗng như thế? Khoa học thần kỳ đó, các nhà ảo thuật, nghệ sĩ tung hứng cũng sử dụng khoa học để những điều dường như thể."
"Vậy nên chúng thể tống tiền họ một nữa ?"
"Anh, tống tiền cái gì? Chúng xứng đáng nhận những thứ , nếu bọn họ sẽ đ.á.n.h c.h.ế.t cũng chịu hé miệng. Còn nữa, bọn họ cũng nhiều tiền, chúng cần phí sức hai."
"Anh chỉ thuận miệng thôi, em dạy dỗ ?" An Tri Thu bất đắc dĩ lắc đầu .
Hai chuyện sân, thấy khóa cửa phòng bếp cạy phá, vội vàng chạy tới xem xét.
Thịt, gạo, bột mì, trứng gà và trứng vịt muối của cô trong bếp cánh mà bay, mà đám dưa muối trong vạc cũng ném hết xuống đất cát, thể ăn nữa.
"Vào trong phòng xem " An Tri Thu lạnh mặt, cùng em gái chia về phòng.
Khi An Tri Hạ bước phòng, chỉ thấy Trần Tư Khả đang che miệng hả hê, mà Kỳ Vân Lan mặt vô cảm cầm trứng gà lăn mặt. Cô hít một thật sâu, kiểm tra đồ đạc của , chăn bông giường biến mất, quần áo và áo len nhung cừu mới may cũng , ổ khóa bàn trang điểm và giường cũng đập nát.
Bên trong là mấy thứ cô ít để ngoài, ngay cả tiền cũng chỉ tiền xu, tổng cộng mười đồng. Thật dùng đầu ngón chân suy nghĩ cô cũng là ai .
Có thể hành động liều lĩnh như , đó tỏ như gì, còn ở trong phòng phản ứng như thế, chỉ thể là bản của Khang Hiểu Hoa, nhịn cả cái Tết, cuối cùng cũng tay!
An Tri Hạ tiến lên, đưa tay giật tóc bọn họ, kéo hai đang la hét trong sân.
"Anh ơi." Cô nháy mắt hiệu với An Tri Thu, nổi giận đùng đùng : "Hai đứa lấy trộm đồ với tiền của chúng , cả khoản tiền hơn một ngàn ba trăm đồng của em cũng mất luôn !"
Nghe thấy cô báo lượng như thế, sắc mặt Kỳ Vân Lan lập tức đổi: "Thanh niên trí thức Tiểu An, đừng ngậm m.á.u phun , chúng thể trộm đồ của ? Rõ ràng là..."
"Không các thì còn thể là ai? Mọi đều khi phân phát công cụ cho thôn dân, thanh niên trí thức Trần trở về ngủ bù, còn khi khỏi ủy ban thôn cũng việc. Hai sờ sờ ở đây, thể trộm đồ? Trừ khi trong lòng các oán hận , nung nấu ý định tay từ đầu!"
"Con mày." Trần Tư Khả tức giận, nhưng tóc của cô đang An Tri Hạ nắm trong tay, thể sức, chỉ thể c.h.ử.i ầm lên: "Chúng mày thì bao nhiêu tiền, đáng để tao quan tâm ? Một ngàn ba trăm đồng, mày đừng há mồm điêu, khi mày còn bao giờ thấy tờ đại đoàn kết nào , thế mà còn dám điêu. Không sợ rớt răng hàm !"
" còn vứt luôn đấy." An Tri Hạ lạnh lùng : "Anh, mất tiền là chuyện lớn, cho dù chỉ một ngàn ba trăm đồng, đến cục cảnh sát thị trấn cũng đủ gây chấn động , hơn nữa còn chăn mền, quần áo mới mặc trong Tết của em. Lại , hôm nay kẻ trộm dám lấy trộm tiền, ngày mai sẽ dám đốt ruộng, chúng thể bỏ qua cho kẻ đó ."
"Để gọi ." An Tri Thu gật đầu đáp , vẻ mặt tối sầm nhanh chân rời .
Trong phòng chỉ mất hết đồ, mà đồ đạc của Nhiếp Nghĩa Xương và Hàng Hướng Lỗi cũng đều biến mất. Đây là chuyện nhỏ, cho dù là mùa vụ bận rộn, cũng nhanh chóng gọi tới bắt trộm!