Thập Niên 70: Xuyên Thành Nàng Dâu Xinh Đẹp - Chương 29
Cập nhật lúc: 2025-11-21 11:32:49
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mà Analgin vẫn phát triển mạnh mẽ ở nước Hạ Hoa vì nhiều nguyên nhân, nhưng thể ngăn cản tác hại của nó. Loại t.h.u.ố.c tác dụng hạ sốt và giảm đau tuyệt vời, nhưng tương ứng cũng tác dụng phụ lớn đối với cơ thể con , tác hại nhiều hơn lợi ích, chứng minh 'thuốc là ba phần độc'.
Tuy nhiên, trong niên đại mà điều kiện y học phát triển , còn sự lựa chọn nào khác, nên bỏ qua những tác dụng phụ nó mang .
Chillllllll girl !
An Tri Hạ nhanh chóng lấy một t.h.u.ố.c hạ sốt thông thường cổ truyền từ hiệu t.h.u.ố.c trong siêu thị, chia từng chiếc túi giấy nhỏ liều lượng .
"Đây là t.h.u.ố.c sáng chế cổ truyền mua ở thành phố đây, lấy dùng cho đứa nhỏ . Analgin hiệu quả nhanh nhưng tác dụng phụ nghiêm trọng."
Phòng Viên gật đầu, nhận lấy túi t.h.u.ố.c tay cô, đút t.h.u.ố.c cho đứa trẻ.
Phòng Tụng Ngôn ăn nên chỉ uống một ít canh gà gạn dầu.
An Tri Hja liếc mắt đưa ý với Phòng Lễ Hi một cái cùng trai rời . Coi như bọn họ mới quen nhà họ Phòng mười ngày, thể như là . Ý định ban đầu của cô chỉ là cứu ba đứa trẻ, Phòng Lễ Hi c.h.ế.t đuối, Phòng Tụng Ngôn sốt cao phát hiện sớm, trai chị gái ở bên, cô bé Phòng Ca Hân cũng sẽ rơi cảnh ai trông coi mà bán .
Chuyện còn cũng là trách nhiệm của cô.
Một lúc Phòng Tụng Ngôn mê man ngủ , mà Phòng Ca Hân buổi sáng dậy sớm, lúc ăn uống no nê, cũng nhanh chóng dựa chị gái ngủ khò khò.
"Có chuyện với cha ?" Phòng Viên đắp chăn cho hai cô con gái, thấy con trai lớn thấp thỏm xoa xoa góc chăn, lập tức xuống ghế con, xoa xoa đầu bé, giọng điệu trầm thấp hỏi.
"Cha, con... hôm nay con giữ , để bà Kha lấy hai cân sủi cảo, ông Cao mượn chăn bông chị Tiểu An may, còn cả bánh ngọt, sữa bột và sữa mạch nha trong nhà nữa, cũng, cũng..." Càng bé cúi đầu thấp hơn: "Nếu thì em hai phát sốt, em út đói bụng."
Phòng Viên nặng nề vỗ vỗ bả vai bé: "Con còn nhỏ, lòng hiểm ác. Bọn họ đều là những kẻ giảo hoạt, dỗ dành một đứa trẻ con như con, còn đơn giản? Lại , là của cha."
"Cha nên chỉ vùi đầu việc để kiếm công điểm mà bỏ bê việc giáo d.ụ.c chăm sóc các con."
"Nếu như hai em nhà họ An, chỉ sợ cha mất con và Ngôn Ngôn ."
"Cha." Mấy ngày nay Phòng Lễ Hi sợ hối hận, còn miễn cưỡng vui vẻ ở bên em gái. Phòng Viên chỉ mấy câu đơn giản, nhưng thể hiện tất cả yêu thương chiều chuộng , bé cố nén lồng n.g.ự.c đau đớn, nhào trong lòng cha , nhỏ giọng hu hu.
Phòng Viên dịu dàng vỗ vỗ bé từng cái: "Lễ Hi, con nhớ lấy, cha là cha con, mãi mãi là như . Con buông bỏ bản tính của , đừng để bản chịu thiệt thòi nữa, chuyện gì cứ với cha, cha sẽ giải quyết rõ ràng, đây là ý định ban đầu của cha khi mang theo các con bên ."
"Con mau chóng vui vẻ, chờ đến đầu xuân năm cha sẽ cho các con học."
"Cha?" Phòng Lễ Hi thể tin ngẩng đầu lên, ánh mắt lấp lánh: "Con... chúng con thật thể tiếp tục học ? Đi học đắt như ..."
"Ừm, đây là cha nghĩ sai." Mặt mày dịu , giảm bớt sự lạnh lùng : "Con về phía , nếu cứ mãi ngu ngốc lưu quá khứ, thì càng mất nhiều thứ."
"Nếu ba đứa các con, cha cũng sẽ tiếp tục sống như thế nào."
"Nói đến đây, cha còn cảm ơn các con đấy." Vừa , móc một xấp tiền từ trong túi: "Chuyện học phí con cần quan tâm."
"Nhiều quá..." Phòng Lễ Hi mở to hai mắt, yên lặng cảm thán, cái đầu nhỏ vô thức về phía cổng: "Cha, cha trộm cướp chứ?"
Sau ba năm ở trong thôn, mặc dù tính tình bé trở nên rụt rè nhát gan nhưng đầu óc thông minh, nhiều chuyện. Những gia đình cường tráng bình thường ruộng một năm, thừa dịp rảnh rỗi ít việc thì một công việc vặt, khi trừ chi phí tiêu xài cũng chỉ để dành mấy chục đồng tiền.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-thanh-nang-dau-xinh-dep/chuong-29.html.]
"Hai ngày nay cha dậy sớm sờ soạng ngoài, tối mịt mới trở về nhà, cũng thể kiếm nhiều như ."
"Vì các con, cha thể mạo hiểm." Phòng Viên trầm mặc , nhét tiền giấy trở trong túi: "Chờ khi nào con học cách từ chối khác, nắm bắt ý đồ lợi dụng của , mới thể cầm đến tiền sinh hoạt trong nhà."
Phòng Lễ Hi ngượng ngùng gãi đầu: "Cha, còn chăn bông, sữa bột, sữa mạch nha, sủi cảo, đồ hộp thì bây giờ? Đều là do chị Tiểu An và các chú dì thanh niên trí thức cho con và các em gái."
"Lần cha sẽ lấy về cho con, nhưng con tự nghĩ cách."
Cậu bé gật đầu liên tục, nắm chặt tay: "Đợi khi nào con khỏe , mỗi ngày sẽ dẫn em gái chạy bộ, theo cha luyện quyền. Không cho khác coi con như quả hồng mềm nữa!"
"Giỏi lắm, cha sẽ chờ xem."
Sau khi đắp chăn cho con trai, Phòng Viên lập tức ngoài, chẳng bao lâu mang chăn mền mới trở về.
Dưới ánh mắt mong đợi và hâm mộ của con trai, đập đập chăn vài cái, đó đắp lên cho ba đứa trẻ chậm rãi giải thích: "Cha cẩn thận gãy băng ghế của bọn họ, cẩn thận bóp nát một cái bát, kéo dài mặt mũi mở miệng hỏi thăm mấy thứ chăn mền, sữa bột, sữa mạch nha . Thế là bọn họ lập tức trả chăn bông và mua thực phẩm với giá của hợp tác xã cung cấp tiếp thị bằng tiền."
Thật cũng lấy cảm hứng từ An Tri Hạ, kiểm soát bằng bạo lực!
Cảm giác bốn năm bao giờ vui như !
"Tuy nhiên." Nhìn đôi mắt tròn xoe của Phòng Lễ Hi, : "Bạo lực thể giải quyết thứ, nhưng nó thể sử dụng như một biện pháp uy h.i.ế.p nếu con lý trí. Nhiệm vụ của con bây giờ là học tập và phát triển cơ thể của , đầy đủ tri thức dự trữ, con mới thể đối nhân xử thế ."
Phòng Lễ Hi dùng sức gật đầu.
Mùng hai, An Tri Hạ chào đón một nhóm khách nhỏ tuổi mới, chia hết hai cân kẹo trái cây.
Đến buổi chiều, trưởng thôn chắp tay lưng tới, trong sân cao giọng hô: "Thanh niên trí thức Tiểu An, tìm cháu chút việc."
An Tr Hạ và An Tri Thu thấy giọng thì đều ngoài.
"Thanh niên trí thức Tiểu An, sổ tay cấp cứu gì đó cháu , đến ? Lãnh đạo xã cũng chuyện của cháu, cử đến thúc giục, lấy cuốn sổ sớm hơn một chút, mang đến nhà máy in ấn chép thành nhiều bản. Đợi khi nào bình thường trở sẽ để nhóm lượt tuyên truyền trong thôn."
"Cháu xong , bác đợi một chút." An Tri Hạ phòng lấy một xấp giấy thư thật dày, : "Những gì cháu thể nghĩ đều ở đây, bác cứ để những chuyên gia trong công xã đến chứng thực một chút, đó hẵng tuyên truyền."
Trưởng thôn nhận lấy, cúi đầu xem: "Được, thanh niên trí thức Tiểu An, chữ của cháu thật là ."
An Tri Thu cũng chằm chằm mãi thấy chán: "Em gái cháu chăm chỉ, đến mức kiếm củi cũng dành thời gian khua tay múa chân mặt đất, lâu dần chữ tự nhiên như thế đấy ạ."
An Tri Hạ chỉ nhếch môi , minh tinh mà, nếu như chữ thì thể khiến đám fan hâm mộ tự hào về thần tượng của chứ?
Cô là chiều fan đấy nhé?
May mà chữ của nguyên chủ cũng tệ, chỉ là nét bút lực, nếu siêng năng luyện tập mấy tháng thì cũng thể miễn cưỡng đạt đến trình độ của cô.