Thập Niên 70: Xuyên Thành Nàng Dâu Xinh Đẹp - Chương 19
Cập nhật lúc: 2025-11-21 11:32:39
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Ngày thường còn thích ăn mì trắng, cơm gạo, bữa nào cũng thịt trứng. Bảy tám công điểm đó của tiêu bao nhiêu ngày sinh hoạt phí? Không vẫn giơ tay đòi tiền cha như con nít ?”
Giọng An Tri Hạ lớn, nhưng câu nào câu nấy rạch ròi như d.a.o cắt.
“Một đàn ông mà ngay cả cái bụng còn nuôi nổi, đầu óc thành bột thì cũng chẳng ỷ .”
“Anh còn soi cái bộ dạng trong mắt lớn trong thôn. Thật sự tưởng bản là con rể vàng, ai cũng tranh gả con gái chắc? Mặt mũi to đến mức nào mà tự tin ?”
Cô một lèo đứt đoạn. Cả sân im bặt.
Những xem vốn còn bán tín bán nghi, giờ xong thì sững một nhịp.
Nghĩ kỹ… đúng thật.
Trước giờ bọn họ cứ nghĩ nhóm thanh niên trí thức đến từ khu giao dịch chứng khoán Thượng Hải là tầng lớp cao cao tại thượng.
—thì chỉ là giỏi đầu thai, dựa cha , ỷ tiền nhà gửi xuống để sống thoải mái. Chưa từng cày cuốc kiếm công điểm một ngày nào hồn.
Ở thời đại “lao động là vinh quang”, “ăn bám là nhục nhã”, những lời An Tri Hạ liền khiến đám thanh niên và dân làng thẳng lưng hơn, còn khúm núm như , thậm chí còn chút… khinh thường.
Trong mắt họ, Hàng Hướng Lỗi và Nhiếp Nghĩa Xương lập tức dính cái mác phá gia chi tử, chỉ dựa cha mà đòi cán bộ.
Hàng Hướng Lỗi đỏ mặt đến mức như sắp bốc cháy, ho khan liên tục, nước mũi ròng ròng chẳng nổi câu nào.
Nhiếp Nghĩa Xương tức hổ, chỉ thẳng mặt An Tri Hạ:
“Cô đừng ăn lung tung! Nhà chúng gia cảnh , chắc chắn sẽ về thành phố cán bộ, tiền đồ sáng láng. Ở Thượng Hải còn tranh mời bọn con rể vàng! Còn cô thì ? Một đứa con gái tóc vàng da đen—mắt Lỗi T.ử mù mà thèm đến cô!”
Cả sân “ồ” lên.
Tóc vàng da đen?
An Tri Hạ lập tức siết chặt ngón tay. Đó là điểm khiến cô khó chịu nhất—bệnh nứt da khiến màu da loang lổ, tóc gió rét cháy ngọn, chứ vốn dĩ cô… hơn thế nhiều.
Cô chậm rãi bước tới, nụ nhạt như gió lạnh:
“Muốn trở thành phố?”
“ hỏi —dựa cái gì?”
Cô quét mắt một vòng, giọng sắc như lưỡi dao:
“Ở đây bao nhiêu thanh niên trí thức việc còn chăm hơn , thái độ còn nghiêm chỉnh hơn . Tại họ về ? Hay là… bí thư chi bộ các đút một viên đạn bọc đường ?”
Cả sân xôn xao.
Hàng Hướng Lỗi lúng túng kéo tay áo Nhiếp Nghĩa Xương, giọng khàn càng khó :
“Cha chúng công với xã hội, đương nhiên chúng chiếu cố. Bí thư thôn duyệt giấy cho chúng trở về thành phố . Người nào chịu việc chăm chỉ thì… cũng sẽ bắt về nông thôn như cũ thôi.”
Anh dừng một chút cúi đầu:
“Vừa đúng là của . xin cô.”
Sau đó, cố tỏ hòa khí:
“Dù chúng cũng cùng ở một sân, nên hòa thuận. Đừng vì vài chuyện nhỏ mà đ.á.n.h , mất đoàn kết của nhóm thanh niên trí thức.”
An Tri Hạ bật :
“Ô, đàn ông như mà cũng hòa ? Vậy hiểu luật nhân quả ? Trần Tư Khả dùng miệng bẩn của cô bịa đặt về , mà hai các bênh vực? Hay là… thiết đến mức tách nổi?”
“Im miệng!”
Hàng Hướng Lỗi đỏ bừng cả cổ.
“Cô linh tinh cái gì thế! Cô chỉ là đồng hương! Ba năm nay bọn từng ở riêng với cô !”
“À.”
An Tri Hạ gật đầu, giọng nhẹ tênh:
“ đùa thôi, hai nhảy dựng lên? Trần Tư Khả dám thanh danh , thì quyền phản kích. Con gái đ.á.n.h —cô tới một cái, trả một cái, ai thiệt ai.”
Cô liếc họ từ đầu xuống chân:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-thanh-nang-dau-xinh-dep/chuong-19.html.]
“ các bênh cô như , nghĩ nhiều chút cũng hợp tình hợp lý thôi.”
Rồi cô mỉm nửa miệng:
“Dù … chị Nhất Nguyệt Trần Tư Khả quản lý nhà kho cũng nhờ các mà.”
“Thanh niên trí thức Tiểu An!”
Lưu Nhất Nguyệt xem náo nhiệt nãy giờ chợt giật thót, vội lắp bắp:
“Chị… chị chỉ kể chuyện cô quản lý nhà kho thôi, … nhờ ai cả!”
Chị rõ ràng chỉ phàn nàn một hai câu bên miệng, mà An Tri Hạ lôi giữa đám đông, khiến Trần Tư Khả mặt tái như tờ giấy.
“Ừm, em chỉ đúng lời cô thôi.”
An Tri Hạ nhún vai, giọng điềm tĩnh nhưng đanh thép.
Kỳ Vân Lan lập tức xen :
“ là thanh niên trí thức Trần chỉ đùa vài câu, nhưng thanh niên trí thức Tiểu An cũng hành động quá. Chuyện coi như cả hai .”
Lời nhẹ bẫng, nhưng ai cũng hiểu: lấy thanh danh con gái đùa, ở thời đại chẳng khác gì cầm d.a.o đ.â.m một nhát.
Hàng Hướng Lỗi và Nhiếp Nghĩa Xương đều im lặng. Cuối cùng vẫn là cả Tần Đại Bằng hòa giải:
“Hai cũng buồn thật! Chuyện của phụ nữ, hai xía gì? Mà thanh niên trí thức Tiểu An cũng sai.”
Chillllllll girl !
Hàng Hướng Lỗi mắt đỏ, mũi đỏ, rửa mặt bao nhiêu , cũng vững, chẳng mở miệng nổi.
Nhiếp Nghĩa Xương gãi đầu, ho nhẹ:
“Thanh niên trí thức Tiểu An, thật xin . Lỗi T.ử lúc còn ở Thượng Hải nhiều nữ đồng chí để ý quá, nên phản ứng … lố. Anh xin em. Người cũng trừng trị đó, bỏ qua nhé? Chúng vẫn là đồng chí .”
An Tri Hạ hừ một tiếng, lạnh lùng đáp:
“Để tránh mấy xem thành nữ đồng chí ham trai, từ nay trở chúng giữ cách một mét. Như bớt buồn nôn lẫn .”
Không khí đông cứng.
Đám lúng túng tản .
Về đến căn bếp nhỏ, An Tri Thu kéo em gái , tức giận mặt mũi đỏ gay:
“Bọn họ thật nghĩ là rễ hành chắc? Đi cũng nâng niu! Mấy ngày nay đừng hợp tác với họ nữa. Nếu cơ hội, chúng dọn ngoài sống, tự lập cho !”
An Tri Hạ liên tục gật đầu. Cái sân đến cả chục thanh niên trí thức chen chúc, thế nào cũng ồn ào. Mà cô thì cả siêu thị trong tay, thể dùng đồ mà để khác trông thấy.
Trần Tư Khả cả đêm trở về, nhưng cũng chẳng ai hỏi. Ai cũng trưởng thành, tự gây họa thì tự chịu — tùy hứng cũng giới hạn.
Sáng hôm , hai em chạy bộ như thường lệ. Khi , họ đụng ngay Phòng Viên.
Người đàn ông cao gầy cầm một con thỏ, bước đến mặt họ. Anh đưa tay , vẻ mặt bình thản đến lạnh băng:
“Cảm ơn thanh niên trí thức Tiểu An. Bọn trẻ thích mấy quyển sách cổ , nhất định bảo mang con thỏ sang đổi. mặt chúng nó đưa sang đây. Hai cứ nhận , nếu bọn chúng quen mà đòi ăn.”
Nói mức , An Tri Thu chỉ đành nhận lấy:
“Chỉ mấy cuốn sách nhỏ thôi mà! Em gái em nấu ăn ngon, chờ xử lý xong con thỏ, em mang qua cho một bát.”
Phòng Viên gật đầu, vài câu rời .
An Tri Hạ theo bóng lưng lạnh lẽo , khẽ hỏi:
“Anh luôn như ?”
Lần còn con theo nên nét mặt hòa nhã hơn chút.
Giờ phút giống như một cái xác — vẻ đè nén vô hình khiến ngay cả cô cũng thấy ngột ngạt.
An Tri Thu thở dài:
“Anh hai mươi ba tuổi trải quá nhiều thứ. Chứng kiến từng cái c.h.ế.t của , vợ bỏ, đày đến cái chuồng bò . Mùa đông chẳng đủ ăn, áo đủ ấm, mấy việc nặng nhọc bẩn thỉu. Con cái thì gầy trơ xương. Cuộc sống thế còn hy vọng ? Bảo vui vẻ như bình thường ?”
An Tri Hạ lặng , cuối cùng nghiêm túc thẳng trai:
“Mặc kệ khác thế nào, … chúng từ bỏ hy vọng. cũng thể vì hy vọng mà việc trái lương tâm.”
Vì , tuyệt đối đừng miễn cưỡng cưới con gái trưởng thôn để về thành phố. Rồi tương lai bỏ vợ bỏ con… trở thành loại đàn ông khiến khinh.