Thập Niên 70: Xuyên Thành Nàng Dâu Xinh Đẹp - Chương 16
Cập nhật lúc: 2025-11-21 11:32:36
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Rất nhiều ký ức vốn ngủ sâu trong tiềm thức con .
An Tri Hạ cũng .
Cô từng cuốn tiểu thuyết —một cuốn tiểu thuyết mà giờ như một tấm lưới tối đen đang dần siết lấy vận mệnh từng .
Dù nhất thời nhớ hết các tình tiết, cô vẫn thể theo bản năng mà né họa, tìm đường sống.
Cô hít sâu một , ép bình tĩnh để ghép các đoạn ký ức đang rời rạc.
Chỉ một lát —khi chút hình ảnh lờ mờ xưa cũ bật lên trong đầu—da đầu cô lập tức tê dại.
Trong truyện, ba đứa nhỏ của Phòng Viên… đứa nào kết cục .
Con trai cả ngủ một giấc … vĩnh viễn tỉnh nữa.
Phòng Viên đau đớn đến mức như nghẹn cả tim phổi, lập tức chôn cất con, nén cảm xúc xuống để chăm lo cho hai đứa còn .
Đến khi nhận cô con gái thứ hai vẫn luôn giấu chuyện sốt cao mấy ngày liền, thì muộn mất .
Đứa bé run rẩy, co giật ngay trong tay .
Đợi đến khi hốt hoảng cõng con lao tới bệnh viện… chỉ còn một t.h.i t.h.ể lạnh ngắt.
Đến đây, An Tri Hạ cơ hồ dám thở mạnh.
Vì mất hai đứa, Phòng Viên hoảng sợ đến mức dám lơi mắt khỏi đứa út nửa bước. vẫn ruộng để kiếm công điểm.
Cuối cùng gửi con cho mấy ông già ở chuồng bò trông hộ.
Và — đứa bé út bắt trộm, nhét bao tải, vác lên xe đạp biến mất khỏi thôn như từng tồn tại.
Không camera.
Không vé tên thật.
Không manh mối.
Một đứa nhỏ… bốc .
Nghĩ đến kết cục thê t.h.ả.m của ba đứa trẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện , cổ họng An Tri Hạ nghẹn một cách kỳ lạ.
Trong truyện, chúng chỉ là nền cho đại lão.
bây giờ—chúng là ba sinh mệnh bằng xương bằng thịt đang mặt cô.
Nếu chúng sẽ gặp họa… cô thể khoanh tay, mặc kệ mà sống một cuộc đời ích kỷ cho ?
“Em gái? Nghĩ gì mà đần thế?”
An Tri Thu rửa tay, chọc nhẹ vài giọt nước ấm lên mặt cô, bật dịu dàng:
“Anh ngoài tìm xây thêm bếp lò đây. Em về phòng nghỉ chút , may tối nay là bếp dùng .”
An Tri Hạ ngoan ngoãn đáp ứng, nhưng ánh mắt vẫn còn chìm trong suy nghĩ nặng trĩu.
Vào phòng, cô lấy len và kim đan .
Mùa đông ở thập niên 70 trò đùa.
Không ấm từ hiệu ứng nhà kính như tương lai.
Gió núi ở vùng sâu như d.a.o sắc lùa qua từng kẽ áo, cắt da , lạnh đến sâu xương tủy.
Áo bông cũng cần thời gian cởi mặc .
Cô quyết định đan vài bộ áo len bằng nhung dê—thứ cực kỳ ấm, mềm như lụa, ôm , nhăn.
Đầu tiên là áo cho trai— lúc nào cũng chạy chạy , va gió núi.
Cô chọn màu đen linh hoạt, nheo mắt tính toán kích cỡ từng bộ phận cơ thể , bắt đầu đan theo kỹ pháp đơn giản nhất nhưng chắc tay nhất.
Trong ký ức cô, những năm đại học từng một trào lưu đan len.
Găng tay, khăn quàng cổ, áo len đỏ vàng xanh tím—sân trường mùa xuân giống hệt bể màu di động của tuổi trẻ.
Kim đan tay cô nhanh như chạy, cổ tay nhịp nhàng, ấm lan dần theo từng mũi sợi.
Khi tiếng náo động của nhóm đàn ông ngoài sân vang lên, áo len An Tri Hạ đan dài đến chừng hai đốt ngón tay.
“… Chỉ cần xây thêm một bếp lò bên cạnh nhà bếp, đắp tường đất ở ba mặt, bên lắp thêm một cánh cửa gỗ…”
An Tri Hạ ba đàn ông trong thôn, bình tĩnh mô tả.
Cô đưa cho mỗi một điếu thuốc—lễ nghĩa đầy đủ— ngượng ngùng gãi đầu:
“Ba đồng chí, … bao lâu thì thể xây xong ạ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-thanh-nang-dau-xinh-dep/chuong-16.html.]
Một đàn ông hít sâu một khói thuốc, nhả từng cuộn trắng mờ:
“Bếp lò thì ba em chỉ hai ba canh giờ là dựng xong. còn đắp ba mặt tường đất thì khó đấy. Mùa đông đất cứng như đá, đào lên còn nhào bùn, phơi khô… May mà mấy nhà chuẩn dựng nhà đầu xuân, chắc chia cho ít gạch đất.”
Nhiếp Nghĩa Xương khoanh tay, hể hả:
“Sân nhà đông , đảm bảo khi trời tối sẽ bếp mới cho em gái dùng. Không cần cảm ơn gì to tát —chỉ cần phần thịt hôm qua chia cho tụi , bảo em gái chế biến một bữa, thế là lời to .”
An Tri Thu cũng khách sáo, lời cảm ơn , hỏi thăm danh sách các nhà gạch. Dặn dò xong mới ngoài tìm họ.
An Tri Hạ nhanh nhẹn rót nước nóng, thêm chút đường đỏ thả hai lát gừng :
“Các chú uống cho ấm .”
Đợi trai , cô về phòng, tiếp tục đan áo len nhung cừu.
Chưa đầy nửa tiếng , tiếng bánh xe lạo xạo vang lên cửa. Một nhóm đàn ông đẩy mấy xe gạch đất tới, theo là mấy đứa nhỏ lon ton chạy theo xem náo nhiệt.
Gạch nhiều, mà trong nhà đủ bát để rót nước nóng, An Tri Hạ dứt khoát lấy kẹo trái cây cứng phát cho từng coi như cảm ơn.
An Tri Thu trả năm đồng cho tiền gạch đất. Khi đoàn rời , sân chỉ còn ba đứa trẻ và… một đàn ông cao cao, dáng gầy rắn rỏi.
“Tri Hạ, đưa bọn nhỏ nhà tránh gió . Để lát nữa hãy nấu ăn.”
Anh đẩy lũ trẻ về phía cô, bản thì xem đám đàn ông dựng bếp.
Chillllllll girl !
Phòng Viên gật đầu với cô, giọng trầm mà ấm:
“Ba đứa còn nhỏ quá, ồn, phiền thanh niên trí thức Tiểu An .”
An Tri Hạ vội khoát tay, chẳng dám đối diện ánh mắt của :
“Bọn chúng ngoan mà ạ.”
Phòng Viên cúi xuống, nhẹ nhàng xoa đầu cả ba:
“Các con ngoan, lời dì Tiểu An.”
Ba đứa nhỏ gật đầu, theo An Tri Hạ nhà.
Áo quần cũ nát, vá chằng chịt, nhưng sạch sẽ. Chỉ là tay chân bọn trẻ nứt nẻ, mặt đỏ bừng vì lạnh. Vừa thấy xót.
Cô nhớ rõ cảm giác nứt da đỏ tấy—ban đêm trong chăn ấm mà vẫn đau ngứa đến khó chịu. Nhờ t.h.u.ố.c mỡ mang từ siêu thị, cô mới dễ chịu hơn.
Không nỡ để mấy đứa nhỏ chịu đau, cô lập tức đun nước nóng, pha thành hai chậu ấm, cho từng đứa ngâm tay chân.
Mấy miếng băng gạc còn sót cô cũng lấy , áp ấm lên mặt bọn nhỏ.
Lũ trẻ nheo mắt sung sướng khẽ rít lên vì nóng chạm vết nứt.
Một lát , cô nhét tay mỗi đứa một viên kẹo sữa thỏ trắng.
“Năm nay dưỡng cho khỏi hẳn . Sang năm chỉ cần để ý chút là nứt da nữa.”
Ánh mắt ba đứa cô sáng rực, trong veo như bám lấy.
Ngay cả Kỳ Vân Lan đang gần đó cũng nhịn bật lời:
“Không ngờ thanh niên trí thức Tiểu An kiên nhẫn với trẻ con thế. Ai còn tưởng bọn chúng là con ruột của cô .”
Lời —
Cả căn phòng lập tức im phăng phắc.
Ba đứa trẻ lập tức cúi đầu. Chúng mồ côi từ sớm, trải qua đủ chuyện, nhạy cảm hơn bất kỳ ai. Hốc mắt đỏ lên, nhưng cố gắng giấu .
Trần Tư Khả nhếch môi nhạt:
“Có thích xen chuyện liên quan, tỏ bản trong sạch, bụng. Không giữ mồm giữ miệng, để mấy bà chồng ngoài thấy, tưởng cô là kế nhỏ tuổi thật đấy…”
Lời còn dứt—
Chát! Chát!
Hai tiếng bạt tai vang như rẽ gió.
An Tri Hạ bước hai bước đến mặt Trần Tư Khả, tay nhanh gọn cho cô kịp né.