Thập Niên 70: Xuyên Thành Nàng Dâu Xinh Đẹp - Chương 15
Cập nhật lúc: 2025-11-21 11:32:35
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khi An Tri Hạ chạy về chỗ trai, cô kịp thấy đang vẫy tay tạm biệt một đàn ông. Theo đôi chân dài của là ba “hạt đậu nhỏ”—chính là ba đứa trẻ bán cá cho cô ở chợ.
“Anh trai, đó là…?”
Cô theo bóng lưng cả bốn . Người đàn ông dáng cao thẳng, cúi đầu ba đứa nhỏ ríu rít kể chuyện.
Bộ áo màu xanh đậm chắp vá nhiều lớp cũ kỹ, nhưng vẫn che nổi vẻ lạnh lùng, xa cách, như thể thuộc về thế giới nông thôn nghèo khó .
“Không tối qua hai gặp ?”
An Tri Thu lắc đầu thở dài:
“Phòng Viên. Đồng chí Phòng. Ba đứa đó là con của .”
Anh kể luôn những điều từ dân làng trong lúc săn:
“Phòng Viên đến đây hơn ba năm . Khi , bế một đứa, cõng một đứa, dắt thêm một đứa, hành lý chẳng bao nhiêu. Áo bông mùa đông còn là thôn trưởng gom góp giúp.”
Anh ngừng một lát, nhỏ:
“Ba năm nay nhận một lá thư nào. Em nghĩ xem—nếu mất hết , ai chẳng chút tin tức?”
“Hoặc là vợ bỏ con tìm đường sống khác.”
An Tri Thu rùng :
“Thời nay chuyện nhà rối ren nhiều lắm. Ai chịu nổi cảnh bế tắc thì tự cắt đứt quan hệ mà . Nghĩ đến mà nổi da gà. Nếu sợ dán áp phích, Khang Hiểu Hoa nhà còn lâu mới chịu giả bộ t.ử tế kế.”
An Tri Hạ cau mày.
Phòng Viên — đại lão tương lai — con cái?
Cô cảm giác còn sót chi tiết gì đó trong nguyên tác.
Khi cô về sân, Lưu Nhất Nguyệt và Kỳ Vân Lan chiếm sẵn một bếp lò, khí thế bừng bừng xử lý đống thịt rừng.
Thịt lợn rừng béo, qua nửa mùa đông càng gầy. Hai đun mỡ, gạn lớp dầu nổi, rắc nắm đường trắng lên — mỡ non mềm, giòn xốp, là món ngon hiếm hoi giữa mùa đông thiếu chất béo.
Phần thịt còn xát muối, thêm hoa hồi treo lên bếp hun khói — thể để ăn hơn nửa năm.
Xong đấy, hai xào miến cải trắng, hâm cháo nóng, hấp bánh bao.
Sau khi họ rời bếp, đến lượt An Tri Hạ và Phí Tranh.
Phí Tranh chia nửa cân thịt, nhưng mấy nam thanh niên trí thức săn mỗi cho thêm một ít, đủ một cân.
Cô nhanh nhẹn đun mỡ, dùng bã dầu nấu bát bánh canh, cho vài lát thịt — thế là xong bữa trưa.
Còn phần của An Tri Hạ thì nặng hơn.
Cô bảo trai trụng nước nóng để nhổ lông một con gà rừng, ba con gà mái, hai con vịt và hơn hai chục con cá.
Còn thì rán hơn nửa phần thịt mỡ để lấy dầu, cắt phần thịt nạc trộn đậu nành tương, một phần mang hun khói, phần còn rắc muối cất tủ để nấu dần.
Hôm nay nhà nào cũng thịt, chẳng ai dòm ngó của ai.
An Tri Hạ nấu nồi thịt kho tàu với trứng cút, xào chút cải trắng giấm, nấu cơm và nồi canh cá nóng.
Khi bày lên bàn, Nhiếp Nghĩa Xương cửa sững , ngửi mùi thơm liền nuốt nước bọt:
“Em gái ơi, tay nghề của em đúng là thần tiên! Hương thôi kéo lỗ mũi đến tận đây !”
Anh e dè gì, lập tức ôm lấy cánh tay An Tri Thu, mặt dày như tường thành:
“Không Tri Thu! Ba ngày chúng ngủ chung giường, coi như tình nghĩa . Vì bình mạch nha hôm cho , nay cho ăn ké hai bữa !”
“Không mới ăn xong ?”
Tình bạn của đàn ông đúng là kỳ lạ. Sau ba ngày săn, tình cảm giữa Nhiếp Nghĩa Xương và An Tri Thu thiết vượt bậc.
An Tri Thu khách khí đá cho Nhiếp Nghĩa Xương một cú:
“Em nhớ lầm thì chén hai cái bánh bao lớn với một bát đầy ụ thức ăn. Bây giờ còn ăn nữa hả?”
Chillllllll girl !
Nhiếp Nghĩa Xương lập tức rúc vai , giọng ỉ ôi như mèo mắc mưa:
“Nếu em gái em tay nghề như thế thì chẳng phí dầu, thịt, trứng cho Trần Tư Khả ! Anh phụ nữ đó lừa t.h.ả.m quá, hu hu…”
“Em gái nhà ai thì đó thương. Em liên lụy con bé. Cầm thịt của .”
An Tri Thu nhét cho một chút đồ ăn, mắng, đẩy cả Nhiếp Nghĩa Xương ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-thanh-nang-dau-xinh-dep/chuong-15.html.]
Hai em trong bếp, cơm nóng mùi khói củi lan thơm lừng.
Thịt kho tàu hầm với trứng cút mềm ngọt, chỉ cần chạm đầu lưỡi là tan.
Cải trắng xào dấm chua ngọt thanh, ăn giải ngán ấm .
Còn cá chiên nấu với nước, gia vị và hành lá tỏa hương sữa thơm nồng.
Nồi cơm nấu bằng bếp củi hạt nào hạt nấy óng ánh, rưới chút nước thịt kho tàu thôi mà An Tri Thu ăn sạch nửa nồi.
“Hạ Hạ, tài nấu nướng của em tuyệt thật. Không trách Nhiếp Nghĩa Xương mặt dày ăn liền bốn bát cơm.”
Giọng ngạc nhiên tự hào.
Mà bốn bát … An Tri Hạ liếc nghĩ thầm: chắc trong đó hai bát của Hàng Hướng Lỗi.
An Tri Hạ chống cằm, trai rửa bát, bình thản giải thích:
“Hồi ở nhà, em nhặt củi ngang qua quán cơm quốc doanh. Ngửi mùi thơm quá mà chịu nổi, nên trốn cửa sổ ngửi. Ngửi lâu quá… tự nhiên cách nấu.”
Một lời đùa, nhưng trong mắt An Tri Thu như ai bóp nghẹt lồng ngực.
Anh siết chặt tay, thấp giọng:
“Sau sẽ cố gắng việc, lấy đủ công điểm…”
Nói tới đây, nghẹn cả giọng.
Trong lòng áy náy: là trai, mà chẳng đỡ đần gì cho em gái.
An Tri Hạ vội bật , giọng mềm :
“Em là nhất mà.”
An Tri Thu đỏ mặt, hắng giọng, như che sự xúc động:
“Mùa xuân sang năm, chúng nuôi vài con gà. Có trứng tươi ăn mỗi ngày, mỗi tháng thịt hai con cho em tẩm bổ. Nuôi thêm hai con heo, một con nộp lên, một con để ăn Tết.”
“Anh còn sông bắt cá, tôm, cua… bữa nào bữa đó. Không thua gì cơm phố xá .”
“ , chiều sang hỏi xây cho cái bếp lò ngay bên cạnh bếp, khỏi để em chen chúc xếp hàng nữa—”
Cô lập tức tươi rói, khen hai câu lấy lệ. như ai tạt gáo nước lạnh, sắc mặt dần trắng bệch.
Những tình tiết trong sách lập tức ùa về.
Trong tiểu thuyết , mạch truyện xoay quanh tình cảm – sự nghiệp của nữ chính và nam chính. Còn những nhân vật phụ… đều là nền. Có nhắc một đoạn dài, vỏn vẹn vài dòng.
Phòng Viên— đàn ông trai gọi là “ân nhân cứu mạng”—
ba đứa con. cả ba… đều lượt qua đời.
Chính vì thế, nữ chính mới thể buông bỏ chấp niệm, thuận lợi tiến lòng .
Một mất hết , trái tim lạnh như thép, dễ rung động.
Kỳ Vân Lan bám mãi , gặp phiền phức, ăn mày trêu ghẹo… một cú vô tình mà ngã vòng tay Thôi Thiên Hạo. Nam chính bất mãn, bất tri bất giác quan tâm cô , từ đó sinh hảo cảm.
Nữ chính chỉ cần một chút hảo cảm là đủ gió Đông, thuận lợi tới tương lai huy hoàng.
Còn An Tri Hạ…
Trong sách c.h.ế.t thế nào?
Một nét bút.
Con trai lớn của Phòng Viên rơi xuống hố băng mà c.h.ế.t.
Cậu bé chừng mười tuổi, bắt cá mùa đông.
Khi hai em chạy gọi lớn, tím tái, cứng đờ, trong tay vẫn ôm chặt một con cá lớn.
Người lớn mà ai nấy đều .
Không trách… trách cô cứ dặn bé tự câu cá.