Thập Niên 70: Xuyên Thành Nàng Dâu Xinh Đẹp - Chương 14

Cập nhật lúc: 2025-11-21 11:32:34
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sau khi bước sân, Lưu Nhất Nguyệt lập tức nhấc nồi khỏi bếp lò, còn nhóm thêm lửa để An Tri Hạ tiện nấu ăn. lúc đó, những đàn ông săn đẩy cửa bước .

 

Kỳ Vân Lan bận rộn bưng từng món ăn nóng hổi phòng.

 

An Tri Hạ cũng dây dưa, đặt nồi lên bếp, đổ nước nóng, nhỏ với :

 

“Anh, em đun nước ấm . Anh rửa mặt . Em mì lát xong ngay.”

 

Chờ đến khi An Tri Thu tắm rửa xong, bộ quần áo mà cô để sẵn giường, bát mì cắt lát nóng hổi cũng dọn lên.

 

Các nữ thanh niên trí thức ở phòng bên đều tụ nơi bếp, đám đàn ông ăn kể chuyện mấy ngày rong ruổi trong núi — giọng ai nấy đều mang theo phấn khích xen chút sợ hãi.

 

Họ nhắc nhiều nhất đến ba :

 

Phòng Viên — sống ở chuồng bò.

Tay nghề săn cực , năng lực dấu vết siêu phàm, chỉ cần qua vết chân con mồi lớn nhỏ, khỏe yếu.

 

Hàng Hướng Lỗi — xuất trong khu phức hợp sở giao dịch chứng khoán Thượng Hải.

Từ nhỏ huấn luyện, b.ắ.n s.ú.n.g và b.ắ.n cung đều chuẩn đến mức đáng sợ.

 

Thôi Thiên Hạo — con trai thứ hai của bí thư chi bộ thôn, công nhân trong thị trấn.

Nghe vóc dáng cao lớn, khỏe mạnh, gan tháo vát. Thuở nhỏ từng theo thợ săn già trong thôn học nghề, bẫy thú giỏi.

 

Sau bữa cơm và câu chuyện hào hứng, giải tán, ai nấy đều hồi hộp mong chờ buổi chia chiến lợi phẩm ngày mai.

 

An Tri Hạ kéo An Tri Thu bếp, đun nước hỏi cẩn thận:

 

“Anh, … rốt cuộc chuyện gì xảy ?”

 

An Tri Thu thở dài, do dự một chốc hết:

 

“Bọn phát hiện một đàn lợn rừng gần hai chục con. Con nào con nấy đều hung dữ, răng nanh dài thế .”

Anh giơ tay minh họa.

 

“Phòng Viên đàn quá đông, khỏe. Mấy chục giữ cũng khó mà hạ, kể tổn thất lớn. Anh bảo nên tránh đường khác xuống núi.”

 

Anh lạnh:

 

dân thôn chịu. Còn c.h.ử.i một trận.”

 

“Hàng Hướng Lỗi và Thôi Thiên Hạo bàn , vẫn thể săn nếu đào bẫy, tách đàn xử từng con.”

 

“Sự thật đúng là xảy chuyện.”

 

Giọng nặng trĩu:

 

“Vài dân húc lăn xuống sườn núi, gãy chân. Còn …”

 

Anh dừng , sắc mặt tái :

 

“Lúc đó cả. đúng lúc con lợn lao về phía Thôi Thiên Hạo, kéo chắn phía . Răng nó đ.â.m thẳng bụng .

Nếu Phòng Viên đẩy ngã xuống đ.â.m con lợn một dao… lẽ ruột móc .”

 

An Tri Hạ dựng cả , lạnh toát.

Chillllllll girl !

 

Thời y tế lạc hậu, t.h.u.ố.c men thiếu thốn, thương như thế khi chỉ còn đường… chờ c.h.ế.t.

 

“Sau đó thì ?”

Cô nghiến răng hỏi.

“Anh cứu, gì? Có ai thấy rõ ?”

 

An Tri Thu cau mày:

 

“Không ai thấy trừ Phòng Viên. Bị một cái cây che khuất. Người khác thì tưởng tự vững mà lao răng lợn.”

 

“Còn thì ?”

Cô hỏi, giọng sắc như dao.

 

“Không một cọng lông.”

Anh lạnh:

“Còn sang mắng — ‘Không săn thì xa một chút, đừng vướng chân khác’.”

 

An Tri Hạ đập mạnh nắp nồi, giận run :

 

“Da mặt dày đến ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-thanh-nang-dau-xinh-dep/chuong-14.html.]

 

“Chẳng trách xem là triển vọng nhất trong thôn.”

An Tri Thu mỉa mai:

“Loại cha bí thư thôn, thành phố duy nhất ở đây, quen rộng, ô che đầu…

Muốn giẫm lên bao nhiêu để leo lên đỉnh thì ai ngăn ? Mấy thanh niên trí thức như chẳng đáng gì trong mắt .”

An Tri Thu tự giễu một tiếng, lập tức đưa tay vuốt phẳng đôi mày đang cau chặt của em gái:

 

“Được , bây giờ là xã hội pháp trị. Chuyện trong thôn trưởng thôn quản, chẳng ai tự tiện gì với bí thư chi bộ .

Em đừng để tâm nữa. Sau gặp thì tránh xa một chút, ?”

 

“Dạ…”

An Tri Hạ buồn bực đáp một tiếng.

 

Lúc truyện, cô từng thấy nam chính đầy mưu lược, năng sắc bén, văn võ song , khiến mê mẩn. Nữ chính thì dịu dàng kiên cường, âm thầm phát tài. lúc … cô – một vai pháo hôi nhỏ bé – đụng bản thể của nam nữ chính ngoài đời thật, chẳng thấy đẽ chỗ nào.

 

Chỉ thấy ác ý và phiền phức từ đầu tới cuối.

 

Sau một giấc ngủ ngắn, cả thôn như sôi lên. Mọi ăn miếng cháo, xốc áo bông ùa sân ủy ban thôn chờ chia con mồi.

 

An Tri Hạ theo sát lưng trai, đám thanh niên trí thức cũng nối đuôi kéo tới. Cô thấp bé, chỉ thể kiễng chân bên rìa, dựng thẳng tai lên .

 

“Các thôn dân,” trưởng thôn cất giọng sang sảng, “cuộc săn mùa đông năm nay chính thức kết thúc hôm qua! Dù khó khăn, nhưng thu hoạch vô cùng phong phú!”

 

Bên vỗ tay rào rào, nào nấy đều hớn hở. Không khí nóng ran như lửa giữa trời đông.

 

Sau bài phát biểu ngắn gọn, đội cung ứng–tiếp thị của hợp tác xã cũng tới nơi. Con mồi nộp một nửa, phần còn chia theo tỉ lệ bốn–sáu.

 

Hai em An Tri Thu nhận : hai cân thịt lợn rừng, một con gà rừng, một con thỏ hoang.

 

Khi tản dần, An Tri Thu khẽ hích cùi chỏ tay em gái, hất cằm về phía góc sân:

 

“Hừm, cái giữa đám phụ nữ —chính là Thôi Thiên Hạo đấy.”

 

An Tri Hạ nhét con thỏ lòng trai, hai tay khoanh lưng, giả bộ như chỉ tò mò xem náo nhiệt mà bước đến gần.

 

Trước mắt cô là cảnh tượng gần như ngập nước đàn ông:

 

“Hạo Tử, em gửi chị dâu một hộp kem bảo vệ da nhé…”

“Anh Hạo, em đổi tiền lấy phiếu mua xà phòng …”

“Anh ơi, nhà em sắp sinh, giúp em xin ít đường đỏ nhé…”

 

Những bàn tay trắng trẻo, thô ráp, gầy gò đều chìa ; những đồng tiền hào lắc lư mắt; gương mặt phụ nữ đỏ bừng vì lạnh hoặc vì thẹn.

 

Một vòng vây như dìm c.h.ế.t Thôi Thiên Hạo trong biển .

 

Thôi Thiên Hạo bất đắc dĩ nâng cao quyển sổ và cây bút máy:

 

“Các thím, chị dâu, em gái… từng một! ghi lượt, chứ nhầm lẫn là mất tiền oan đấy!”

 

Đám ầm lên:

“Anh là công nhân thành phố cơ mà, coi trọng mấy xu của chúng !”

 

Tiếng An Tri Hạ chỉ còn một lộ giữa trống.

Thôi Thiên Hạo vô tình liếc qua—và ánh mắt hai chạm .

 

Nam chính trong truyện.

 

Ngoại trừ vòng sáng thần thánh như trong sách, còn quả thật… chê .

 

Thôi Thiên Hạo mặc bộ áo liền quần xanh đậm thẳng thớm, dáng cao lớn, vai rộng eo hẹp. Ngũ quan sắc nét, làn da trắng hơn phần lớn đàn ông miền núi. Mái tóc mềm rủ xuống, sống mũi cao khoác một chiếc kính gọng đen— nghiêm túc, lịch sự.

 

ánh mắt lạnh lẽo và thâm trầm—một loại mặt thú mà cô trong nguyên tác.

 

An Tri Hạ lướt đúng ba giây, khắc sâu diện mạo kẻ tương lai sẽ dẫm nát cuộc đời nguyên chủ, phẩy nhẹ b.í.m tóc, ngoắt bỏ .

 

Thôi Thiên Hạo bóng lưng cô xa dần, ánh mắt lóe tia khinh miệt. Anh cúi đầu, tiếp tục ghi tên cho đám phụ nữ vây quanh .

 

Là công nhân của xưởng giày da trấn, bằng cấp ba, đôi khi còn văn phòng hợp tác xã cho xe đạp thể thao đưa đón. Ngoại hình , năng, tất nhiên ưa chuộng.

 

Đối với một nữ thanh niên trí thức, chính là miếng thịt mỡ.

 

Mà ánh mắt cô gái liếc

 

Quá rõ ràng.

Cũng là tưởng như rôi.

 

Loading...