Thập Niên 70: Xuyên Thành Nàng Dâu Xinh Đẹp - Chương 13

Cập nhật lúc: 2025-11-21 11:32:33
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Mùa đông đến gần, ngoài đồng chẳng còn việc gì .

An Tri Hạ giường đất, lợi dụng chút ánh sáng yếu ớt chiếu qua cửa sổ, vùi đầu may áo khoác bông cho . Làm xong trong một buổi chiều, cô cắt vải thêm quần và áo khoác cho cả lẫn trai.

 

Trần Tư Khả chẳng , còn Kỳ Vân Lan thì ôm một cuốn sách, ngẩn ngơ ở mép giường, lúc mím môi nhẹ, lúc cau mày thở dài — đang nghĩ chuyện gì.

 

Phí Tranh xách giỏ kim chỉ gần cửa sổ, ngượng ngùng với An Tri Hạ, đưa đôi đế giày lên lắc lắc:

“Bình thường rảnh quá nên chị nhận thêm ít đế giày. May đệm mang lên chợ bán, bao nhiêu nhưng cũng đổi muối, diêm với dầu hỏa.”

 

An Tri Hạ gật đầu, dịch sang bên cạnh nhường chỗ cho cô .

 

“Em may giỏi thật, nhanh mà đều mũi.”

Phí Tranh , ánh mắt đầy ghen tị.

Cô cũng đủ vải với kim chỉ để luyện nhiều như thế.

 

“Mẹ em là công nhân trong xưởng may áo quần.”

An Tri Hạ may đáp:

“Bà vốn đào tạo em theo nghề, nên ở nhà cứ bắt luyện hoài.”

 

Hai trò chuyện thưa thớt, nhưng tay hề chậm .

 

Quần áo thời kiểu dáng đơn điệu, cô cũng dám sáng tạo quá nhiều.

Cô chỉ mỗi một bộ quần lao động mang phong cách hip-hop để tiện hoạt động, và một bộ áo cán bộ bốn túi kiểu cứng — đúng tiêu chuẩn, kín đáo.

 

Sau khi phác họa trong đầu, cô nheo mắt, dùng phấn vẽ mà trực tiếp cầm kéo cắt vải gọn gàng.

Hành động đó khiến Phí Tranh mà rợn cả .

 

Cắt xong, An Tri Hạ bắt đầu lên kim.

Không kiểu khâu phẳng bình thường, mà giống mũi vắt sổ của máy may: đ.â.m ngang, đ.â.m ngược . Trong quá trình còn dùng kỹ thuật giấu mũi, chỉnh kim, cố định đường may — tất cả đều thuần thục.

 

Phí Tranh hiểu nổi, chỉ thể liên tục tán thưởng khô khốc.

 

Một ngày rưỡi , quần áo may xong.

Cô giặt qua bằng nước ấm. Nghĩ đến việc đàn ông sắp về, cô đốt lửa giường sưởi, tiện thể phơi đồ cho khô, dùng bình gốm nóng ủi lượt nữa khi cất tủ.

 

Bên ngoài gió rít từng cơn như thổi bật cửa.

An Tri Hạ ngủ , chỉ lắng động tĩnh.

 

Trời tối hẳn. Lúc còn tưởng sáng mai đội săn mới xuống núi thì bầy ch.ó trong thôn bỗng đồng loạt sủa vang. Con sủa, con sủa theo, náo động cả thôn.

 

Mọi hộ lập tức mở cửa, nhao nhao về phía núi.

Trời đen như mực, chẳng ai thấy gì.

 

lúc đó, một tia sáng đèn pin loé lên sườn núi.

 

Tín hiệu trở về.

 

Nhà nào nhà nấy quấn chặt áo bông, vội vã cổng đón .

 

An Tri Hạ mỉm , khoác áo bông mới.

Định thì nhớ , bèn rót đầy một bình nước nóng, bỏ thêm thìa lớn đường đỏ mới chạy ngoài.

 

Chỗ thanh niên trí thức ở gần núi.

Cô cúi đầu chạy, chỉ một lát bỏ xa đám phía .

Tiếng bước chân hỗn loạn từ đoàn săn đang đến gần khiến tim cô đập mạnh hơn, càng chạy càng gấp.

 

Đường đất ổ gà lổn nhổn, đèn pin soi xa .

Trong lúc cô đang tập trung chạy, bỗng đ.â.m một vòng tay rắn chắc mang theo mùi m.á.u tươi.

 

Trên đầu là thở nóng rực của đàn ông.

Bên tai là nhịp tim dồn dập, mạnh mẽ, bao trùm lấy cô.

 

An Tri Hạ giật , lùi hai bước liền, ngẩng đầu lên—

 

Và bắt gặp một đôi mắt sâu như vực đêm, thâm trầm lạnh lẽo, như thể nuốt trọn bộ ánh sáng xung quanh.

 

Một cái thẳng khiến quên cả hô hấp.

Bên tai vang lên từng đợt bước chân hỗn tạp, tiếng lao xao. An Tri Hạ nhanh chóng lấy tinh thần, gật đầu với đàn ông nhắc nhở nép sang một bên, nhón chân về phía đường tối. Cô cố đoán xem trai trong dòng đông nghịt .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-thanh-nang-dau-xinh-dep/chuong-13.html.]

 

Hình như thương, nhưng nghiêm trọng. Tiếng nhẹ nhõm hồi hộp theo gió lạnh truyền tai cô.

 

“Anh trai? An Tri Thu!”

Cô cao giọng gọi.

 

“Ơi!”

Tiếng đáp lập tức vang lên.

An Tri Thu từ trong đám bước nhanh , còn thấy rõ mặt em đưa tay chọc chọc trán cô:

 

“Con bé to gan thật, chạy mép đường núi như , sợ trượt xuống hố ?”

 

Nói xong, sang giới thiệu với cùng:

“Đây là em gái duy nhất của , An Tri Hạ.

Chillllllll girl !

Còn đây là Phòng Viên—ân nhân cứu mạng của trai em hôm nay.”

 

Cô còn kịp quan sát Phòng Viên kỹ lưỡng nôn nóng nhào tới:

 

“Anh thương chỗ nào? Đâu đau? Để em xem!”

 

Cô nhét chai nước ấm tay , kéo xoay một vòng, cái mũi khẽ động—đúng kiểu sợ ngã xuống hố mà .

 

“Anh .”

An Tri Thu bất lực kéo tay em:

“Quần áo mùa đông dày thế , tay chỉ xước nhẹ chút. Về nhà .”

 

“Đừng chắn đường nữa!” Thôn trưởng hô lớn.

“Đàn ông mang hết con mồi kho về rửa ráy nghỉ ! Sáng mai tới chia.”

 

Dân trong thôn nhóm săn hôm nay về, nên từ sáng mời bác sĩ công xã tới trạm y tế thôn chờ sẵn. Người thương lập tức đưa xem.

 

An Tri Hạ thở phào, trai , cô mới chịu về sân.

 

Trong sân, bếp lửa đỏ lách tách.

Kỳ Vân Lan và Lưu Nhất Nguyệt đang bận rộn nấu nước nóng và hâm đồ ăn cho những đàn ông núi xuống. Một một bếp, nóng phả hai má đỏ rực.

 

Lưu Nhất Nguyệt tắt bếp, cũng mở nắp nồi, cẩn thận :

 

“Trời lạnh, mở nắp là cơm nguội ngay. Mười phút nữa họ về đến nơi , cứ để nóng .”

 

Kỳ Vân Lan sang An Tri Hạ đang lặng lẽ chuẩn đồ ăn ở một góc, do dự một thoáng gật đầu:

 

“Chị Nhất Nguyệt đúng. Mấy ngày nay bọn họ vất vả thật. Về nhà bữa cơm nóng mà ăn cũng đáng.”

 

An Tri Hạ nhào bột xong, trong lúc chờ bột nghỉ thì nhanh tay thái thịt khô, rửa dưa muối, cắt củ cải, thái gừng hành. Cô thoáng qua hai chiếc bếp đang chiếm dụng thản nhiên xách đồ cửa.

 

Kỳ Vân Lan và Lưu Nhất Nguyệt lập tức cảm thấy .

 

“Thanh niên trí thức Tiểu An, cô đấy?”

 

“Em sang nhà bên mượn cái bếp lò.”

 

Nói cô mở cổng bước .

 

Lưu Nhất Nguyệt giật , cuống quýt đuổi theo. Vừa tới cổng nhà hàng xóm chặn cô :

 

“Trong sân nhà bếp lò, cô chạy sang hàng xóm mượn gì? Muốn để chê chúng thiếu đoàn kết ? Thanh niên trí thức dù nghèo cũng giữ mặt mũi!”

 

An Tri Hạ nhướng mày, ánh mắt lạnh như gió đêm:

 

“Ồ, chị cũng thế là mất mặt cơ ?”

 

Tiếng bước chân đàn ông từ ngoài đầu ngõ vọng —chắc nhóm săn đang về đến sân. Lưu Nhất Nguyệt hoảng hốt kéo tay cô , giọng nhỏ ngay:

 

“Vừa chị nặng lời. Chị với Kỳ dùng chung một bếp cũng .

Sao em so đo từng chút như thế?

 

chúng đều là thanh niên trí thức xa quê sống chung, trong mắt khác là một tập thể đoàn kết.”

 

Loading...