Thập Niên 70: Xuyên Thành Nàng Dâu Xinh Đẹp - Chương 125
Cập nhật lúc: 2025-11-21 13:57:55
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Thím Bình Dương cho mỗi đứa bọn em một viên đường phèn, phần còn gói trong khăn tay bỏ túi quần bên , thím keo kiệt lắm! Còn nếu như bọn em những gì thím dạy cho , thì sẽ cho mỗi đứa một viên đường phèn nữa."
"Chị Tiểu An, chúng em dối, là em bé ngoan, ăn kẹo sữa thỏ trắng ạ?"
Vợ Bình Dương lập tức che túi quần theo bản năng, hành động giải thích vấn đề ? Sau đó, cô rũ bả vai xuống, khẽ c.ắ.n môi thú nhận: ", là dạy chúng nó như thế, nhưng mấy cứ thử hỏi mà xem, Phương Hồng Diệp và An Tri Thu thật sự ôm ?"
Cô bé bỏ kẹo sữa thỏ trắng trong túi, bóc một cái bỏ miệng, hai má phồng lên, chớp mắt lớn: "Ánh sáng đèn điện chói mắt quá, chúng cháu thấy cái gì cả!"
Những đứa trẻ khác cũng ngậm kẹo cùng lắc đầu: "Không thấy, thấy."
"Chúng mày dối!"
Bọn nhỏ che miệng lắc đầu liên tục kêu lên: "Không dối, chúng cháu dối, mới ăn kẹo!"
Người lớn ôm lấy con nhà , hung ác với vợ Bình Dương: "Làm , còn dám mắng trẻ con mặt chúng , cô giỏi lắm!"
"Cái gì mà vợ đội trưởng đội dân quân chứ, thấy cô là lấy việc công việc tư mới đúng!"
" cũng tin là ai thấy Phương Hồng Diệp và An Tri Thu chạy về phía nhà vệ sinh công cộng. Dù bọn họ mập mờ cũng ngày một ngày hai ." Vợ Đồng Bằng giận tới mức lôi chuyện bình thường : "Nhà họ An lớn, ngày nào Phương Hồng Diệp cũng chạy tới cửa, cho dù An Tri Thu ở nhà nữa, ai mà nó gửi thư tình qua An Tri Hạ ?"
"Nếu quan hệ giữa nhà họ An với nhà trưởng thôn thì thể tách khỏi khu thanh niên trí thức ở riêng ? An Tri Hạ thể tự công xã? Trưởng thôn thể dùng tiền của chúng xây trường tiểu học tích lũy thanh danh? Phương Hồng Diệp thể khắp nơi tuần diễn kiếm tiền?"
An Tri Hạ lạnh một tiếng, trực tiếp kéo cổ cô tát mạnh một cái, tốc độ cực nhanh, chờ nhà họ Thôi và nhà họ Lưu kịp phản ứng tiến lên ngăn cản, cô buông , lòng bàn tay đỏ bừng.
"Cái mồm sinh là để ăn, để vu khống khác. Thật sự cho rằng em chúng dễ bắt nạt? Sao thế, cô Thôi Cẩu Đản định bậy con gái , nên cố tình lấy chị Hồng Diệp và trai ngăn cản?"
"Ôi, các cũng quá ngây thơ , sự thật là sự thật, thể che giấu sự liên quan giữa các ."
"Trưởng thôn, tập tục trong thôn chúng thật sự cần chấn chỉnh . Mặc dù bên ngoài ồn ào, nhưng nếu nơi yên tĩnh quá, cũng sẽ để một quên mất gốc rễ, phô trương gì thì ."
Phía lưng cô là An Tri Thu, Hàng Hướng Lỗi và mấy thanh niên trí thức, căn bản sợ nhà họ Thôi, nhà họ Lưu.
Ngược vợ Bình Dương sợ hãi, che mặt trốn , dám mở miệng lung tung nữa.
Trưởng thôn và bí thư thôn trao đổi ánh mắt, thảo luận vài câu với nhóm ủy viên phía , trầm mặt lạnh lùng : "Thanh niên trí thức Tiểu An đúng, chúng thể bỏ qua sai lầm vượt quá nguyên tắc. Nếu bọn nhỏ học theo, tập tục của thôn Hà Đường chúng sẽ mất gốc!"
"Thôi Thiên Hạo và Kỳ Vân Lan, hai định giải quyết như thế nào? Muốn chúng đưa hai đến cục cảnh sát, buộc tội hành vi lưu manh chuyện ?"
Chillllllll girl !
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-thanh-nang-dau-xinh-dep/chuong-125.html.]
Tội lưu manh thời đại đặc biệt nghiêm trọng, nào phạm sẽ xử bắn. Lúc Thôi Thiên Hạo mới rùng phản ứng , ngẩng đầu u ám về phía An Tri Hạ, thấy cô nhấc chân lên, nơi nào đó cảm thấy hồi phục bắt đầu đau chịu nổi.
Anh dời ánh mắt Kỳ Vân Lan quấn quần áo đang ngẩn , mắt còn sự lựa chọn nào khác, nghiến chặt răng hít một thật sâu. Thôi Thiên Hạo khàn giọng : " sẽ cưới đồng chí Kỳ Vân Lan vợ, nên tội lưu manh."
"Hạo , rõ ràng là nó dụ dỗ con, Kỳ Vân Lan mới cục cảnh sát. Chúng thể nhận , cũng cho phép một phụ nữ tất cả đàn ông trong thôn hết cơ thể bước chân nhà họ Thôi!" Tiền Ngọc Lan chịu nổi hét lên.
" , chú nó , thanh niên trí thức Kỳ thì gì nổi bật, nhưng là thủ phạm đầu sỏ, chẳng chuyện trong nhà chúng đều liên quan đến cô ? Nếu cô nhà chúng thì chúng thể sống yên nữa?" Chị dâu nhà họ Thôi cũng lắc đầu ghét bỏ, đồng ý.
"Đủ , , chị dâu, hai thể tỉnh táo một chút ? Đừng loạn nữa, bây giờ trong thôn đều nghĩ là con, là con xé rách quần áo của Kỳ Vân Lan, ngay cả cục cảnh sát cũng đưa phán quyết như ! Hai con xử b.ắ.n vì sự thoải mái của ?" Thôi Thiên Hạo hét lên một cách cuồng loạn, khiến những đứa trẻ sợ hãi lao vòng tay cha oà .
"Thanh niên trí thức Kỳ, câu trả lời của cô là gì?" Trưởng thôn Kỳ Vân Lan, bình tĩnh hỏi.
Kỳ Vân Lan chậm rãi ngẩng đầu lên, cẩn thận lướt qua đám , thấy gặp, cuối cùng dừng ánh mắt An Tri Hạ: "Bây giờ mày đắc ý vui vẻ ? Rõ ràng là Thôi Thiên Hạo ..."
Còn kịp xong, Thôi Thiên Hạo mặt đất nhảy dựng lên, bước tới tát cô một cái thật mạnh: "Kỳ Vân Lan, con nó cô đừng gây thêm chuyện cho nữa, ai oan cũng đến lượt của cô! Nếu mà cục cảnh sát, cô cũng đừng hòng sống yên bình cả đời!"
Kỳ Vân Lan che mặt tức giận đến phát run, nhưng thể tự tin phản kháng, chỉ thể nghiến răng chịu đựng: "Trưởng thôn, kết hôn! dù cũng là nhà gái, chuyện xảy trong thôn các , nếu các gì đó, thì cho dù nhảy sông rõ ý chí cầu cấp điều tra, cũng sẽ nhượng bộ."
Mọi cũng chọc tức, đây rõ ràng là hình thức uyên ương tình nguyện, còn trách ăn dưa hóng chuyện? Cô kiềm chế hành vi, còn dùng cái c.h.ế.t đòi hỏi lợi ích?
"Cô nhảy , ai thèm cản cô . Bản còn tự coi trọng tính mạng, kể cả phía cũng ai gì."
"Tưởng chúng sợ cô , là một cô gái còn hổ, chúng vớt vát nổi nữa?"
An Tri Hạ cũng lạnh : "Kỳ Vân Lan, đừng coi khác là đồ ngốc, ai kề d.a.o cổ bắt nhảy sông. mà, nể tình ở cùng phòng vài hôm, nếu nhảy thật thì chắc chắn sẽ lập bia mộ cho , đó Kỳ Vân Lan, đồng chí lấy cái c.h.ế.t rõ ý chí, để thể coi trọng một chút."
"Đừng những điều vô nghĩa nữa, doạ ai trời?"
Mọi xung quanh hề sợ hãi dáng vẻ và lời của Kỳ Vân Lan, ngược còn kích động hưng phấn hơn. Kỳ Vân Lan chán nản phịch xuống đất, cô cũng chuyện phát triển đến mức . Rõ ràng, rõ ràng giờ năm ngoái, cô còn nóng lòng khắp nơi xin tiền, đó còn hăng hái theo đám chuẩn về nông thôn hỗ trợ xây dựng, mục đích là để sống bạc đầu với đại lão.
Cô từ mấy chục năm trọng sinh về đây, thể đ.á.n.h một con bài thành như ?
Thật cam lòng!
cô cũng chỉ thể chấp nhận hiện thực...