Thập Niên 70: Xuyên Thành Nàng Dâu Xinh Đẹp - Chương 104
Cập nhật lúc: 2025-11-21 13:57:33
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
An Tri Thu ngạc nhiên nghiêng đầu, háo hức lá thư mỏng: "Cảm ơn chị thanh niên trí thức Phí."
Phí Tranh mím môi : "Không gì, bình thường em và Tri Hạ cũng giúp chị nhiều."
Nói xong, cô kinh ngạc về phía Phương Hồng Diệp, : "Hồng Diệp về ? Nghe Tri Hạ các em đến thành phố Thượng Hải, kinh đô và thành phố Thâm Quyến? Đã dạo chơi chút nào ?"
Đám xem mập mờ lập tức nhao nhao chuyển sự chú ý, vây quanh Phương Hồng Diệp hỏi: "Diệp, mau cho , kinh đô trông như thế nào? Cháu gặp đồng chí Mao* ? Có chụp ảnh ở cột cờ cổng ?"
*Mao Trạch Đông
"Có xung quanh thành phố Thượng Hải đều là biển ? Người ở đó dám mặc áo khoác nỉ uốn tóc xoăn ?"
"Các ông chủ thành phố Thâm Quyến đều đeo kính, mặc áo sơ mi hoa ? Các cháu mua gì ?"
Phương Hồng Diệp hít một thật sâu, nhẹ trả lời từng một: "Chúng cháu mượn máy ảnh của xưởng trưởng Tiểu An mang , chụp nhiều ảnh, mai mốt sẽ in cho xem. Bây giờ bên ngoài căng thẳng lắm, ngoại trừ thành phố Thâm Quyến hơn một chút, thì kinh đô và Thượng Hải ăn mặc khá bình thường, chỉ miếng vá như quần áo của chúng , vết bùn nào mà thôi."
"Thành phố Thượng Hải lớn, nhiều tôm cá cua, giá rẻ, cháu mua một ít cá khô và bánh phồng tôm, vài ngày nữa sẽ gửi bưu phẩm tới, đến lúc đó hãy đến nhà cháu nếm thử nhé."
An Tri Thu , trong lòng cũng d.a.o động, chỉ cần nhắc đến kinh đô, trong đầu hiện lên nhiều hình ảnh, bao gồm đau đớn, kiềm chế, tuyệt vọng, cũng vui vẻ, chờ mong và cố gắng.
Nói vài câu, tiếng còi tan vang lên, các thôn dân lập tức cầm nông cụ chạy tới, xen hóng chuyện.
"Ở kinh đô cũng đoàn biểu diễn , diễn hơn chúng ?"
Nhắc đến đây, nụ của Phương Hồng Diệp càng tươi hơn, bắt đầu kể cho chuyện từ lúc xe lửa, chỉ che giấu việc thương lượng giá cả với các đoàn trưởng.
Kể và trong đoàn đội tiến bộ nhiều, về biểu đạt ngôn ngữ, kiểm soát nét mặt, khả năng huy động và khả năng biểu diễn, lời của cô cuốn hút tâm trạng , lúc thì cảm thấy thất vọng, lúc thì cảm thấy buồn , lúc sợ hãi thôi, hoặc là vui vẻ kích động, hồi hộp hơn cả xem phim chiến tranh tình báo, giống như là trong cuộc .
Khi trời tối hẳn, vẫn rời , vẫn thúc giục Phương Hồng Diệp tiếp.
Vợ trưởng thôn thương con gái: "Hồng Diệp nhà khản hết giọng , để mai tiếp! Con bé mấy ngày đường, mệt, buồn ngủ đói nữa, thấy thương ?"
Nghe bà như , các thôn dân lập tức hổ nhường đường: "Hồng Diệp triển vọng, là trong nhóm đầu tiên của thôn chúng đến kinh đô, thành phố Thượng Hải và Thâm Quyến. Con bé kể quá , còn hơn cả phim, chúng nhập tâm quá nên mới quên mất."
"Hồng Diệp, cháu mau về nhà , chậm tí nữa là cháu càu nhàu đấy."
" , về nhà ăn cơm thật ngon, nghỉ ngơi mai chuyện với tiếp, ai da, thím đủ, còn từ đầu nữa đây!"
" đúng, Hồng Diệp, các cháu tổ chức để đoàn đội biểu diễn chuyện ?"
Phương Hồng Diệp : "Chúng nhỏ là , thể múa trống khua chiêng biểu diễn , nếu sẽ phá vỡ sự đoàn kết của mất. Mọi giữ ở trong lòng, nên kiêu ngạo coi thường khác. Tổ tiên câu, ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, còn gì mà đừng khinh thiếu niên nghèo, ý nếu bây giờ xem thường khác, khi sẽ vượt xa."
Mọi liên tục gật đầu: "Mấy đứa ngoài khác, đứa nào đứa nấy đều chuyện ."
Phương Hồng Diệp hổ : "Là xưởng trưởng Tiểu An dạy đấy ạ, vì để bọn cháu luống cuống, dân trong thành doạ sợ, thiếu động lực nên huấn luyện bọn cháu một lượt. Mỗi chúng cháu đều mang nhiều đồ, cũng nhiều nữa, mở miệng là một lèo."
" , còn những câu trích trong sách đỏ X mà cũng ! Người thành phố tỏ học nhưng vẫn sợ khác chèn ép, gì cũng khớp khẩu hiệu, khớp thì chê . Xưởng trưởng Tiểu An yêu cầu bọn cháu học thuộc lòng nhiều lời lẽ xúc phạm, khiến đối phương nghẹn nên lời!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-thanh-nang-dau-xinh-dep/chuong-104.html.]
Đám thổn thức thôi.
An Tri Thu híp mắt, bản thích về em gái, giống như uống một vò rượu ngon, cả thông thái. Mọi tản , với Phí Tranh: "Chị trở về thư , em cũng về nấu cơm cho Hạ Hạ, Hạ Hạ từng , kỹ năng nấu ăn thể vội vàng, thể tham khảo kinh nghiệm của tiền bối, nhưng cần tự mài dũa nhiều hơn nữa. Em nắm đủ thứ , bước tiếp theo là luyện cho thật ."
"Kỹ năng dùng d.a.o cũng mài giũa từng chút một, em trở về thái sợi khoai tây tiếp, câu là gì nhỉ, quen tay việc, lượng tạo nên chất lượng!"
Nói xong, lên xe ba bánh, đạp hết sức lao ngoài.
Phí Tranh cầm bức thư, tại chỗ một lúc lâu.
"Thanh niên trí thức Phí cái gì đấy? Mọi đều xa, chúng còn mau trả nông cụ về nhà nữa."
Cô đỏ mặt chạy về phía nhà kho, một đám phía thì ha ha.
"Thanh niên trí thức Phí còn nhỏ nữa, cũng ngoài hai mươi tuổi ? Chẳng lẽ là trúng thanh niên trí thức An, chuẩn an cư lạc nghiệp?"
"Thanh niên trí thức An trai, công việc, tiền, còn một cô em gái , chỉ riêng cô , những cô gái chồng khác trong thôn cũng đều để ý đấy thôi?"
" mà thấy hữu tình lang vô ý* nha?"
*Thiếp ý nhưng .
"Bà còn hiểu ? Con trai dậy thì muộn, chờ đến thời mới như hổ rình mồi! Cho nên mới câu nam truy nữ cách tầng sơn, nữ truy nam cách tầng sa*..."
*Đàn ông theo đuổi phụ nữ khó như vượt núi, còn phụ nữ theo đuổi đàn ông thì dễ dàng, như cách một tấm màn mỏng.
"Mấy bà cũng đừng mà dạy hư trẻ con, mau về nhà !" Bí thư chi bộ thôn bọn họ càng càng thái quá, mà bọn nhóc con còn rướn cổ lên , nhịn cau .
Chờ An Tri Hạ đầu óc đặt ở lò gạch chậm rãi đạp xe về nhà, đám mặt ý định dừng , trực tiếp lao đến chỗ cô.
Chillllllll girl !
Phòng Viên nhíu mày, duỗi cánh tay giữ xe : "Nghĩ gì thế? Đi xe đạp đụng trúng còn đỡ, nhưng ngã bong gân tay chân, chỉ cô !"
An Tri Hạ nhảy xuống xe, hổ rụt cổ . Cô xung quanh, thấy đều tan : "Anh Viên đang cố tình chắn đấy ?"
"Sao về muộn thế?"
Giọng điệu quen thuộc, khiến An Tri Hạ run lên. nghĩ đến chuyện Hùng Toàn T.ử đó, cô càng cảm thấy hổ: " đang tính xây lò gạch, đến vựa ve chai trong huyện lấy mấy cuốn sách nên về muộn."
"Lò gạch? Công xã xây lò gạch ?"
"Ừm, tính thế. Đám Hồng Diệp ngoài mang về cho nhà máy một đơn đặt hàng lớn. Có tiền trong tay nên thực hiện thêm vài dự án, nhưng cái nào cũng xây phòng, hơn nữa công xã cũng đang kế hoạch xây dựng trường tiểu học cho một thôn lân cận, như sẽ cần nhiều gạch."
"Cho nên nghĩ tự xây lò gạch vẫn hơn."
Hai đầu lông mày Phòng Viên tràn đầy bất đắc dĩ: "Khác nghề như cách núi, cô chỉ dám nghĩ, mà còn dám ."