Thập Niên 70: Xuyên Thành Nàng Dâu Xinh Đẹp - 7
Cập nhật lúc: 2025-11-21 09:08:39
Lượt xem: 10
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ăn cơm xong, An Tri Thu và Dương Quýnh cùng đến nhà ông Mộc trong làng đặt tủ bát và rương.
An Tri Hạ thì trở về phòng đắp chăn bông cho ấm.
Nhân lúc trong phòng vắng , cô lấy từ “siêu thị” một chiếc chăn lụa nặng bốn cân, tháo vỏ chăn và lớp lụa bên trong, trải đều chăn lụa lên giường đất. Sau đó lấy chỗ bông mới mua nhồi thêm, trải mỏng nhưng thêm hai cân nữa, ép phẳng xuống, may cố định bằng lớp vải bông xanh lót bên .
Việc chẳng công việc gì tinh xảo, cô hai đường kim là xong. Chưa kịp thành thì bên ngoài sân vang tiếng xôn xao.
Hai em An Tri Thu loạng choạng đẩy chiếc xe chở đồ trở về. Mọi lập tức chạy giúp một tay. Hai cái tủ một lớn một nhỏ khóa đặt phòng bếp, bốn chiếc rương gỗ lớn chia mỗi một cái, còn mấy chiếc giỏ trúc thì để bên góc nhà.
Vừa thu dọn xong, một đàn ông tầm bốn mươi tuổi, dáng to khỏe, đẩy cánh cửa khép hờ bước , giọng vang lớn và nghiêm nghị:
“Mọi đều đủ cả chứ? tới xem một chút, tiện thể rõ với chuyện săn mùa đông.”
“Đây là đồng chí Phương Hữu Vi, trưởng thôn của chúng .”
Trịnh Lập Trí lập tức bước lên giới thiệu:
“Đây là các đồng chí An Tri Thu, An Tri Hạ, Dương Quýnh và Kỳ Vân Lan.”
Chào hỏi xong, mời trưởng thôn nhà chính.
“Hôm qua tối quá, nghĩ đói mệt nên đến phiền. Nói thật, điều kiện ở thôn chúng còn khó khăn hơn tưởng tượng của ?”
“Không khí nơi trong lành, phòng ở cũng rộng rãi hơn thành phố nhiều. Buổi tối giường đất để ngủ, cũng là nơi khiến an tâm ở lâu dài.”
An Tri Thu mỉm . Với ngoài, câu như lời khách sáo.
tai An Tri Hạ, khiến lòng cô nghèn nghẹn.
Anh trai cô từ năm mười tuổi ngủ co ro băng ghế cứng, lạnh buốt mà vẫn chịu, thế mà vẫn lớn hơn mét tám.
Nguyên chủ ỷ mà từng nghĩ cho . Thế mà thiếu niên gầy gò nâng niu nguyên chủ như tín ngưỡng sống… Cô hiểu nổi.
“ đấy ạ.” Dương Quýnh phụ họa:
“Chúng cháu ở thành phố thì vẻ , nhưng mấy chục mét vuông nhét cả một gia đình, đến xoay còn chật, thật sự thoải mái bằng nông thôn.”
Trưởng thôn gật đầu, vẻ hài lòng:
“Được thì . xuống nông thôn vất vả chỉ ở chỗ ăn mặc. Đến mùa xuân xuống ruộng việc, lúc đó mới là quan trọng.”
Trong lúc ông đang , Kỳ Vân Lan bưng tới một bát nước đường đỏ, dịu dàng :
“Trưởng thôn uống cho ấm ạ, phiền bác đích tới đây .”
“Không . Các đồng chí tới Hà Đường thì cũng như trong thôn, mà sang một chuyến thì cũng áy náy.”
Trưởng thôn khoát tay, uống ngay mà nghiêm giọng với tất cả:
“Mỗi thanh niên trí thức mới tới, đều . Làm bao nhiêu thì chia lương bấy nhiêu, đừng mong dựa khác. Dĩ nhiên, điều kiện nhà ai khá thì khác.”
Mọi vội nghiêm túc gật đầu.
“Thôn chúng cách thị trấn hơn mười cây , ít chuyện bên ngoài ảnh hưởng. Dân thôn chỉ ruộng, sống bình dị. Các đồng chí là thành phố, học hành đầy đủ, nhưng tuyệt đối mang mấy thói bên ngoài đây: hôm nay phê bình , ngày mai chống đối , phá vỡ sự yên của làng.”
“Trưởng thôn yên tâm ạ.”
Kỳ Vân Lan to gan đáp liền:
“Chúng cháu hưởng ứng lời kêu gọi của nhà nước, thật lòng xuống nông thôn việc. Nói thật, chúng cháu xuống đây cũng bởi thích những chuyện , tránh để sống yên .”
Câu dứt, cả phòng lập tức im bặt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-thanh-nang-dau-xinh-dep/7.html.]
Thời buổi nhạy cảm đến mức chỉ cần lệch nửa câu cũng thể chuốc họa .
Ai cũng chỉ mong bịt kín miệng , mà cô dám thẳng như thế.
Trong lòng An Tri Hạ càng dấy lên một cảm giác kỳ lạ.
“ cũng là nghĩ cho hơn trăm nóc nhà trong thôn. Dân quanh năm lấy trời lịch, chuyện va chạm vặt thường chẳng ai để bụng, cũng cần giảng đạo lý cao siêu gì.”
Trưởng thôn kiên nhẫn giải thích, giọng điệu bỗng đổi sang hòa hoãn, mặt lộ ý :
“Còn chuyện mới là việc chính. Thôn núi rừng bọc kín, năm nào đến giữa tháng Chạp, dân thôn cũng tổ chức săn vài ngày. Một là để cầu năm mới mùa màng thuận hoà, hai là đề phòng sang xuân thú dữ đói mồi kéo xuống phá thôn.”
Đương nhiên, tham gia săn chỉ ghi mười điểm công như bình thường, mà phần thú rừng thu cũng tính gấp đôi.
“Ngày mai lên núi, qua đây để xác định nốt danh sách.”
Chuyện hôm qua bàn trong bữa cơm. Đàn ông trai tráng đến săn b.ắ.n thì ai nấy đều phấn khởi, háo hức xung phong. An Tri Hạ trong lòng cũng ngứa ngáy , nhưng lý trí buộc cô giữ vẻ thận trọng của một cô gái thành phố mới xuống thôn. Chỉ đành đợi rảnh rỗi lén núi xem thử — tìm nguồn thịt dồi dào lâu dài.
Mọi còn đang ríu rít bàn bạc, trưởng thôn nhanh chân bước , để mặc một đám níu kéo phía .
Trời lên cao, ánh nắng dìu dịu rải xuống nền đất ấm. Kỳ Vân Lan đặt bát nước đường đỏ nguội xuống mặt Trịnh Giai Minh — thằng bé đang ngóng đến lòe cả mắt.
“Buổi trưa ăn gì đây?” Cô đầu hỏi .
“Hay rán bánh ?” Trần Tư Khả lập tức nhớ đến đĩa bánh bột ngô vàng ươm buổi sáng, bụng như lập tức sôi lên:
“Làm nhiều chút cho nhóm săn mang theo, ba ngày chắc cũng cần dự trữ.”
Vài dù dư dả, nhưng đám Nhiếp Nghĩa Xương thì chẳng thiếu phiếu hàng, nên ai cũng gật đầu đồng ý.
“Được .” Kỳ Vân Lan thu bát , phòng lấy nguyên liệu thẳng bếp.
Lưu Nhất Nguyệt vẫn kiên trì đun nồi cháo loãng bếp lò, xửng bên hấp bánh bao ngũ cốc. Khác hôm thường là bàn thêm một đĩa nhỏ thịt khô thái mỏng — coi như đãi khách.
Thấy trong bếp đông , An Tri Hạ sang bảo trai:
“Lát nữa vo gạo nấu cơm nhé. Hôm qua em mua hai lạng thịt ba chỉ, đem kho với khoai tây.”
Chillllllll girl !
“Được.” An Tri Thu gật đầu:
“Ăn xong với Dương Quýnh sang nhà ông Mộc trả xe. Ông còn một bộ bàn trang điểm với bàn sách mới , vốn đặt của hồi môn cho khác nhưng hôn sự hỏng, nên bán rẻ cho .”
An Tri Hạ mà mắt sáng bừng, kéo áo trai:
“Bàn trang điểm để phòng em, dùng bàn sách.”
“Ừ.”
An Tri Thu , nhớ :
“Hình như ông còn cái giường bàn tinh xảo nữa, để khiêng về cho em.”
“Nếu ở riêng thì mấy…” An Tri Hạ thở dài, miệng nhỏ mím .
Anh trai gõ nhẹ lên trán cô:
“Chuyện gì cũng từng bước, thể ăn một miếng mà no ngay .”
Nói dăm ba câu xong, An Tri Hạ chợt nhớ xong chăn bông, vội chạy về phòng.
Phí Tranh thấy cô , khoé môi cong cong. Cô mở rương, lấy một túi vải, xúc vài thìa mì xào sống, thêm ba thìa đường đỏ, rót nửa bát nước nóng từ ấm tre. Hương ngũ cốc hoà với vị đường đỏ thơm ngậy lan khắp phòng.
Khuấy đều đến khi hỗn hợp sền sệt, Phí Tranh ngại ngùng An Tri Hạ đang cúi đầu khâu chăn, nhẹ giọng:
“Một chị ăn hết. Mùa đông nhàn rỗi tốn sức, chị quen ăn mì xào sống thế cho ấm bụng. Thanh niên trí thức Tiểu An, em nếm thử ? Trong đó bột mì, bột đậu, bột vừng, hạch đào, kiều mạch… thơm lắm, bổ nữa.”