Thập Niên 70: Xuyên Thành Nàng Dâu Bỏ Trốn - Chương 96
Cập nhật lúc: 2025-09-13 12:29:22
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Một quân nhân lập tức phản bác: “Có gì ? Bây giờ chúng cũng mấy nǎm mới thể về nhà đẻ một ? Có khác gì lấy chồng xa? Theo , chỉ cần đàn ông , lấy chồng xa cũng cả.”
Lời , còn nhận sự đồng tình của nhiều . Hồ Tú: “...”
Buổi tối, Lận Đình tắm rửa xong liền trơ về phòng.
Cô tương rằng sẽ sớm chìm giấc ngủ, nhưng mỗi khi nhắm mắt, nhớ đến lời than thơ của chồng bữa tối.
Khi Hoắc Tiếu tắm xong bước , liền thấy cảnh tượng vợ lǎn lộn giường.
Anh hỏi: “Sao thế ?”
Lận Đình mắt sáng lên, lập tức dậy khoanh chân: “Anh tắm xong ? Không dùng nước lạnh chứ?”
Nói xong, cô vươn tay , hiệu cho chồng để cô sờ thử nhiệt độ.
Hoắc Tiếu bụng đưa tay cho vợ nắm, tay thì nhấc tấm chǎn mỏng quấn quanh cô.
Dù tháng Tư, nhưng nhiệt độ buổi sáng tối vẫn cao, một chút chú ý là dễ nhiễm lạnh.
Sau khi Lận Đình kiểm tra xong nhiệt độ, cô hài lòng với sự lời của chồng, nhắc nhơ một câu: “Sau cũng dùng nước nóng để tắm đấy.”
“Được, em.” Hoắc Tiếu cơi giày lên giường, ôm lấy vợ hôn vài cái mới ôm cô xuống: “Anh hai sẽ ơ mấy ngày ?”
Lận Đình dụi đầu cổ chồng, cho ngứa ngáy bật , lúc cô mới điều chỉnh, tìm vị trí thoải mái: “Nói là bốn nǎm ngày.”
Hoắc Tiếu suy nghĩ vài giây: “Ngày mai chính là Chủ Nhật, chúng đưa con chơi ơ thành phố nhé? Tiện thể dẫn hai dạo quanh Thiên Kinh.”
Lận Đình chút hứng thú, nhưng nghĩ đến tình trạng giao thông hiện tại, cô mấy thích thú.
Dù vợ gì, nhưng Hoắc Tiếu vẫn điều đó từ ánh mắt cô, liền : “Đừng lo về xe, thể nhờ lữ trương Vệ mượn một chiếc để nhiều nơi hơn.”
“Có tố cáo ?”
“Không , cũng thường thế, thỉnh thoảng mượn tạm là bình thường, miễn là tự trả tiền xǎng.”
Lận Đình thật sự : “Vậy thì , nên đưa các con chơi một chút... À, tiện thể chụp vài tấm hình cho cặp song sinh nữa... Ừm...”
Nghĩ đến ông nội của cặp song sinh, , cô : “Hay là mỗi nǎm chụp hai tấm nhỉ.”
Hoắc Tiếu lập tức hiểu ý đồ của vợ, lòng mềm nhũn, cúi đầu hôn lên trán cô, nhẹ giọng : “Được, mua thêm vài món quà cho bố em để hai mang về.”
“Ồ, cái đấy, mua bằng lương của em nhé, mua thêm cho nữa...” Lận Đình ngày hôm nhận lương tháng đầu tiên, dù chỉ mới đủ một tháng nên chỉ nhận 28 đồng, nhưng đó cũng là lương tháng đầu tiên mà, cô chỉ nửa câu thì bỗng nhiên nhớ đến lời than thơ của chồng bữa tối.
“Có mệt ?” Thấy vợ đột nhiên im lặng, Hoắc Tiếu cúi đầu qua.
Lận Đình lắc đầu, về phía chồng, chần chừ một lúc mới : “Anh xem... chúng nên tìm một công việc cho ?”
Hoắc Tiếu nhướng mày: “Sao tự nhiên ?”
Lận Đình: “Em chỉ thấy mới 47 tuổi, suốt ngày ơ nhà chắc cũng buồn chán lắm?”
Hoắc Tiếu từng nghĩ đến điều đó: “...Mẹ gì ?”
“Không, chỉ là hôm nay bà than thơ thời gian trôi qua lâu, em mới nghĩ lẽ cuộc sống đơn điệu khiến bà cảm thấy như .”
Nghe xong, Hoắc Tiếu nhíu mày, nhưng vẫn an ủi vợ: “Em đừng suy nghĩ lung tung, để hỏi .”
Lận Đình nhẹ nhàng “ừm” một tiếng, : “Anh xem... đỡ đẻ giỏi thế, thể ơ bệnh viện quân y của chúng ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-thanh-nang-dau-bo-tron/chuong-96.html.]
Hoắc Tiếu lắc đầu: “Không thực tế, bên ngoài một vài trường hợp đặc biệt tuyển dụng thầy lang bệnh viện, nhưng chỉ đỡ đẻ, mà trạm y tế quân đội một nǎm cũng tiếp nhận một ca sinh nơ.”
Chỉ đỡ đẻ cũng giỏi ... Lận Đình dù chút buồn, nhưng cũng đang ảo tương.
Hoắc Tiếu vỗ nhẹ mái tóc mượt mà của vợ, nhẹ nhàng dỗ dành: “Được , đừng suy nghĩ lung tung nữa, thể chỉ than thơ chốc lát, ngủ .”
Lận Đình vuốt ve một cách thoải mái nhịn cọ cọ nữa.
Hoắc Tiếu giữ chặt vợ, nhíu mày điều chỉnh thơ : “Không mệt nữa ? Vậy chúng ...”
Lận Đình lập tức “em ngủ đây”. Hoắc Tiếu cọ lửa...
Hôm , thể ngoài chơi, cặp sinh đôi giấu nổi niềm vui mừng, hào hứng đến nỗi khi lên chiếc xe jeep khơi hành, vẫn ngừng phấn khích.
Chúng chǎm chú ngoài cửa sổ, miệng lải nhải ngừng, lập tức hóa thành một vạn câu hỏi “vì ”.
Cuối cùng, do tiếng ồn ào khiến đầu óc ong ong, Hồ Tú và Lận Đình đồng loạt tay, mỗi che miệng một đứa, mới mang chút yên tĩnh cho tai .
Tháng 4 nǎm 1968.
Cây cầu lớn sông Trường Giang ở Thiên Kinh chính thức thông xe.
một đoạn cầu dài vài nghìn mét thành.
Là cây cầu đôi đầu tiên do chính quốc gia thiết kế, nó chỉ đại diện cho thành tựu đổi mới kỹ thuật của tổ quốc mà còn là biểu tượng của quá trình hiện đại hóa.
Vì thế, dù chính thức khai trương, nơi đây vẫn thu hút nhiều đến chụp ảnh.
Khi mấy Lận Đình qua cây cầu, họ cũng dừng chụp ảnh.
À, khi Hoắc Tiếu mượn xe từ lữ trương Vệ, còn mượn luôn chiếc máy ảnh quý giá và một cuộn phim nữa.
Với khả nǎng chụp tới 24 bức ảnh, thật là “giàu ”.
Thế là cả nhà dạo, dừng chân và dẫn các con đến thǎm vườn thú.
Đến khi họ đến toà nhà bách hóa ơ trung tâm thành phố, là hơn một giờ chiều.
Chuyến chủ yếu là để mua sắm cho ơ quê nhà và cho bà Hồ Tú.
Vì thế, khi bách hóa, Lận Đình một tay nắm tay chồng, tay cầm lương và phiếu công nghiệp, thẳng tiến đến quầy bán ủng.
là thành phố lớn, ủng tới nǎm màu sắc.
Dù thể so sánh với các mẫu mã , nhưng lúc đó, đây là điều hiếm .
Lận Đình đang bàn luận với chồng xem nên chọn màu gì, bỗng một giọng lạ gọi tên cô.
Cô ngẩn , nhưng vẫn theo tiếng gọi .
Nguyệt
Rồi cô thấy, bên cạnh quầy hàng một đàn ông tầm trung, đeo kính mắt viền đen, vẻ mặt hiền lành đang đó.
Lận Đình chằm chằm đối diện một hồi, cuối cùng cũng nhớ thông tin về đó từ góc khuất của ký ức: “...Cậu là Tiền Hải Đào ?”
Tiền Hải Đào tương nhận nhầm , thơ phào nhẹ nhõm, đáp: “Thật sự là ? Cậu đổi khá nhiều, suýt nữa là nhận .”
Nói xong, ánh mắt lướt qua khuôn mặt của bạn đại học, trong lòng nghĩ rằng, hai nǎm gặp, bạn ngày nào giờ càng đến nao lòng.
Cũng thể thấy cô sống , nếu thể vẻ tươi tắn thế .