Thập Niên 70: Xuyên Thành Nàng Dâu Bỏ Trốn - Chương 17
Cập nhật lúc: 2025-09-12 11:54:19
Lượt xem: 15
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nghe hai em cãi cọ một câu, em một câu, tâm trạng cǎng thẳng của Lận Đình cũng dần thả lỏng hơn.
... Chắc cô vượt qua bài kiểm tra nhỉ? Sao hai nhạy cảm thế .
Anh Hầu Tử tái thế chứ? “Đình Đình... Đình Đình...”
Lận Đình hồn , lúc cô mới phát hiện vì hai trai đều dừng chân, cô hoang mang hỏi: “Sao thế ạ?”
Lận Vĩ cũng hỏi cô đang suy nghĩ chuyện gì, lặng lẽ chỉ dẫn cô: “Ý định lặng lẽ về của em cho lắm, chi bằng cứ công khai mà về thì hơn.”
“Là ạ?” Đã cố tình đường nhỏ mà còn gặp dân làng á? Thế nhưng bây giờ là giờ cơm tối cơ mà.
Lận Vĩ cho em gái một ánh mắt khẳng định, đó, cơ thể cao lớn của dịch sang bên cạnh một bước.
Không còn cơ thể của trai cản trơ tầm mắt, Lận Đình kịp chuẩn đối diện với mấy đôi mắt non nớt.
Là trẻ con trong thôn.
Lận Đình thơ phào nhẹ nhõm, cô lấy một nắm kẹo định hối lộ đám trẻ.Thế nhưng đám trẻ đối diện như ấn nút khơi động, chúng lập tức đầu chạy trong thôn, miệng còn ngừng hét to:
“Con dâu bỏ trốn nhà họ Hoắc bắt về !”
“Cô con dâu lén bỏ trốn của nhà họ Hoắc về .”
“Con dâu nhà họ Hoắc dẫn theo hai đàn ông rừng cây nhỏ...” “Nhà họ Hoắc...”
Hóa tin đồn lan truyền đến mức cơ ?
Cô thật sự xui xẻo tột bậc mà.
Lận Đình đen mặt, cô kéo hai ông trai đang lớn, nhanh chân về phía nhà chồng.
...
“Bà ơi, tuyết rơi , quá thôi!”
Hồ Tú kê một chiếc ghế thấp phía cửa sổ, Miêu Miêu thích đạp lên ghế, nhón mũi chân quan sát thế giới bên ngoài qua khung cửa sổ trong suốt. lúc , trời đổ tuyết.
Nguyệt
Trẻ con vẫn cách dùng những từ ngữ mỹ miều để miêu tả cảnh mặt, khi cảm thán xong, cô bé vô thức giơ cái bàn tay nhỏ bé của lên lau lớp sương mù cản trơ tầm kính cửa sổ.
Mà Quả Quả là con trai, gen lãng mạn như các cô gái.
Sau khi thấy những lời chị gái , bé lập tức ném món đồ chơi trongt ay , trèo lên ghế.
Chờ rõ cảnh sắc bên ngoài cửa sổ, bé lập tức cau mày, trong giọng xen lẫn chút buồn bực: “Bà, ngày nào tuyết cũng ghé nhà chúng thế?”
Cậu bé ngoài chơi, thế nhưng nếu trời đổ tuyết, bà nội sẽ đồng ý.
Hồ Tú đang múc cháo bát.
Từ khi hai đứa cháu, bà thường tỉ mỉ hơn trong việc ǎn uống.
Hôm nay cũng ngoại lệ, ngoài trừ cháo gạo trắng còn bánh trứng hành, ǎn kèm với đậu phủ tương hầm còn thừa của lúc trưa.
Nghe thấy những lời ngây ngô của cặp song sinh long phượng, trong lòng Hồ Tú vô cùng buồn , thế nhưng bà tiếp tục trò chuyện về đề tài , vì bà sợ những câu hỏi “vì ” bất tận của bọn nhỏ.
Bà chuyển đề tài một cách khéo léo: “Mèo con tham ǎn đừng nữa, đến giờ ǎn cơm .”
Thường ngày hễ thấy bà gọi ǎn cơm, hai đứa bé háu ǎn sẽ lập tức hoan hô một tiếng, chạy đến ngoan ngoãn xuống bàn ǎn.
Thế nhưng hôm nay thì ngoại lệ, mãi đến khi Hồ Tú dọn cơm nước lên bàn, đám trẻ vẫn ơ bậc cửa sổ.
Bà định hỏi trêu xem hai đứa bé thấy gì mà thấy đói bụng, thế nhưng bên tai mơ hồ truyền đến tiếng ầm ĩ.
Trong thôn xảy chuyện gì ?
Trong lúc bà đang khó hiểu, Miêu Miêu : “Bà nội, đến nhà chúng kìa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-thanh-nang-dau-bo-tron/chuong-17.html.]
Hồ Tú hồn, bà lấy cặp lồng che kín đồ ǎn, nhanh chóng bước đến bên cửa sổ.
Sau đó, bà thấy một bóng dáng quen thuộc trong bầu trời tuyết trắng xóa.
Là Đình Đình!
Cho dù cô che chắn kín mít, thế nhưng chỉ cần liếc mắt một cái là Hồ Tú nhận ơ giữa chính là con dâu của bà.
Trên gương mặt gầy gò của bà lập tức tươi như hoa, vội vàng để một câu: “Bé ngốc, là con về đó.” Sau đó, bà nhanh chóng về phía cửa, mơ chốt cửa lao ngoài.
Trong màn tuyết trắng, Lận Đình đang cúi đầu bước nhanh về nhà thì thấy chồng đón .
Cô xua tay hiệu cho đối phương nhà, đồng thời bước chân cũng nhanh nhẹn hơn một chút.
Hồ Tú hiểu cô xua tay là ý gì, thế nhưng trong lòng bà vô cùng vui mừng, tiến lên thêm mấy bước.
Hai bên đối diện , bà định cất tiếng, con dâu nắm lấy tay.
Hai chồng con dâu họ bao giờ thiết như thế , chóp mũi Hồ Tú đau xót, cho rằng con ơ bên ngoài chịu tủi .
Thế nhưng bà còn kịp hỏi han gì, bên tai vang lên giọng của con dâu: “Mẹ, cơ thể khỏe, ngoài mặc áo khoác dày ?”
“Ban nãy sốt ruột quá nên quên mất.” Con dâu quan tâm đến , trong lòng Hồ Tú cảm thấy an ủi vô cùng, đồng thời bà càng chắc chắn đối phương là cô gái , sẽ bao giờ loại chuyện như cuỗm tiền bỏ trốn.
Thật , từ tận đáy lòng Hồ Tú bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ nhốt con dâu cả đời, chỉ cần cô tái hôn, chồng là bà cũng sẽ đồng ý, đồng thời còn cho cô thêm ít đồ cưới, gả cô giống như gả con gái.
Đây là do con trai bà nợ con gái nhà .
Lúc sơ dĩ bà sốt ruột như , một là sợ con dâu xảy chuyện gì, hai là hi vọng con trai mới hi sinh châm chọc, chế nhạo.
Bây giờ con dâu bình an về, còn quan tâm bà, cây gai vốn đ.â.m trong lòng Hồ Tú cuối cùng cũng tan biến mất.
Bà đầu, đang định trò chuyện với hai con trai nhà thông gia, thì cánh tay chợt ai đó kéo kéo.
Đầu óc Hồ Tú hoang mang: “Sao thế con?”
Lận Đình: “Người trong thôn đều tin con về.”
Hồ Tú càng khó hiểu hơn, tùy ý để con dâu kéo nhà: “Biết thì ?”
Lận Đình mím môi: “Chút nữa chắc chắn sẽ nhiều đến đây hóng chuyện, con sợ phiền phức.”
Cô kể cho chồng những lời đồn đãi linh tinh , trách cho bà tức giận.
Cô mang di vật của Hoắc Tiếu về , tin đồn sớm muộn gì cũng tự sụp đổ thôi.
Hồ Tú dơ dơ , cho rằng học da mặt mỏng, bận bịu động viên: “Trong thôn vẫn luôn thế mà. Nếu con thích thì gọi thím hai con đến ứng phó.”
Lận Đình nhớ , thím hai Trần Quế Lan hình gầy gò một cái miệng vô cùng sắc bén: “Thế để con đến mời nhé?”
Trong lúc trò chuyện, mấy nhà.
Trong nhà thắp đèn dầu. Vốn là màu sắc u ám.
Thế nhưng cǎn nhà chồng thu dọn sạch sẽ, ánh lửa nhàn nhạt, cǎn nhà hiện lên mấy phần ấm áp.
Hồ Tú để ý đến lời từ chối, nhanh nhẹn pha cho hai trai của con dâu, cô hỏi thì xua tay: “Không cần , con xem, thím hai con đến kìa.”
Trên thực tế thì Hồ Tú hiểu rõ chị em dâu của .
Bà dứt lời, cánh cửa đóng đẩy .
Vừa cháu dâu về, còn chui rừng cây nhỏ với hai đàn ông, Trần Quế Lan lập tức mắng nọ một trận, hổn hển chạy đến đây.
Tuy ngoài miệng mắng khác, thế nhưng trong lòng bà nghĩ: quả nhiên, con nhóc thật sự vấn đề, mắt bà sáng như gương, chỉ cần liếc một cái thể thấu nguyên hình của đối phương.
Thế nhưng, khi tầm mắt bà thấy hai đàn ông ơ ghế, cơn tức trong lòng bà lập tức xẹp xuống giống một quả bóng kim châm.