Thập Niên 70: Xuyên Thành Nàng Dâu Bỏ Trốn - Chương 10

Cập nhật lúc: 2025-09-12 11:47:56
Lượt xem: 21

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thế nhưng ngay ngày đầu tiên khi chính thức yêu đương, đầu tiên hẹn ngoài ǎn cơm, đối phương trong ý ngoài lời đều đề cập đến yêu cầu thuê phòng, khiến cô tức giận trực tiếp chia tay.

Lận Đình khác thế nào, thế nhưng hồi đó cô chỉ hai mươi tuổi, cô cảm thấy tiến độ quá nhanh, hơn nữa đó còn là mối tình đầu nữa chứ.

Điều trái ngược với tương tượng của cô về việc nâng niu, vui vẻ và một tình yêu màu hồng.

, nếu tính kỹ thì cô độc từ trong bụng , cô nên gì để đáp những lời như .

Cũng may chẳng bao lâu , hai họ nhanh chóng chuyển chủ đề.

Lại trò chuyện thêm vài câu nữa, chờ uống cạn chén nước chè, Lữ Tinh Tinh bèn xách hai túi đồ .

Đồng thời còn đưa cho cô một chiếc phong bì dày: “Đây là đồ lão Đặng nhờ chị đưa cho em, là chút tấm lòng của các chiến sĩ.”

Lận Định hoang mang nhận lấy phong thư, như cô nghĩ chứ?

Thấy cô ngẩn , Triệu Phượng Anh thu sự thoải mái gương mặt, vỗ vỗ tay cô: “Em đừng cảm thấy đây là gánh nặng, đây chỉ là lệ thường mà thôi... Trước đây, Hoắc Tiếu cũng thường quyên góp cho các em hi sinh.”

Đây là đề tài vui vẻ gì, Triệu Phượng Anh sợ vô tình đ.â.m vết thương lòng của cô gái nhỏ, chỉ qua loa hai câu thôi.

Thế nhưng chỉ mấy câu đó cũng đủ để Lận Đình hiểu trong phong bì đựng gì .

thể nhận ?

Cô đến nơi là vì lòng riêng, tuy cô cũng bất đắc dĩ, thế nhưng cô thể nhận lấy một cách thản nhiên như thế .

Hơn nữa, trong trí nhớ của cô, bộ đội cung cấp một khoản tiền an ủi , mà chồng của nguyên chủ - Hồ Tú cũng là nguyên tắc.

Nguyệt

Nếu thật sự nhận lấy, khi cô về đại đội Hướng Dương, cô sẽ khó mà đảo ngược cục diện đổ nát mà nguyên chủ để .

Nghĩ đến đây, Lận Đình đẩy phong thư cho chị dâu Lữ, đồng thời ánh mắt khó hiểu của đối phương, cô từ chối: “Chị dâu, tiền em thể nhận .”

Triệu Phượng Anh là đầu tiên cau mày: “Đây là chút tấm lòng của các em, cũng là lệ thường, em nhận?”

Lận Đình tin lời của bà , thế nhưng cô vẫn thể nhận : “Chị dâu, em thanh cao gì , thế nhưng em cảm thấy gia đình em khó khǎn đến mức . Lại , đề cập đến thái độ của chồng em, chỉ riêng Hoắc Tiếu, cũng sẽ vui khi em nhận tiền .”

Mặc dù trong lòng cô vẫn khó chịu khi xuyên và trơ thành vợ của nào đó một cách khó hiểu.

Thế nhưng vài chuyện, vẫn nên giới hạn.

rõ trong bao nhiêu tiền, thế nhưng độ dày của phong bì, cô khoản tiền nhỏ.

Dưới tình huống nhà họ Hoắc tiền, mà cô vẫn thản nhiên nhận lấy, thì chẳng khác nào hắt nước bẩn lên phận hùng của Hoắc Tiếu ?

Nghĩ đến đây, ý từ chối gương mặt của Lận Đình càng kiên định hơn.

Triệu Phượng Anh ngờ Tiểu Lận sẽ phản ứng .

Cô gái nhỏ da trắng môi đỏ, sống mũi cao, đôi mắt hoa đào khẽ cong lên, hơn nữa khóe mắt còn một nốt ruồi lệ, vốn là một cô gái xinh phong lưu.

giờ phút , ánh mắt cô vô cùng kiên định, mặt mày đoan trang, càng nổi bật sự xinh của cô.

Chính sự kiên định của cô khiến bà hiểu rằng, đối phương hề giả vờ đưa đẩy.

Về phần Lữ Tinh Tinh, đây là đầu tiên chị và Lận Đình gặp mặt , nên tiện khuyên bảo đối phương.

do cùng là vợ quân nhân, trong lòng chị khỏi suy nghĩ một vài cách khác để giúp đỡ cô.

Lận Đình thành thật từ chối: “Chị dâu, những lời em là thật, em thật sự cần quyên góp tiền ạ, còn về phần tấm lòng của các chiến sĩ, em xin nhận Hoắc Tiếu.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-thanh-nang-dau-bo-tron/chuong-10.html.]

Thấy đối phương vẫn chịu nhận phong bì, Lận Đình do dự vài giây, cuối cùng vẫn : “Nếu em thật sự nhận lấy, thì đến chính bản em cũng , đến đây sai .”

Nghe , Triệu Phượng Anh cau mày, giọng điệu chút giận dỗi: “Em đừng như thế.”

Trên gương mặt Lận Đình hiện rõ vẻ áy náy: “Em cũng còn cách nào khác.”

Triệu Phượng Anh thơ dài: “Chúng tạm thời đề cập đến chuyện nữa, đợi chút nữa lão Ngụy về, em chuyện với ông .”

Nghe thấy những lời , Lận Đình cũng tiện kì kèo thêm nữa: “Cảm ơn chị dâu ạ.”

Nhìn gương mặt xinh của cô gái nhỏ, giọng điệu Triệu Phượng Anh trìu mến oán trách: “Bây giờ cảm ơn vẫn sớm đó, cũng em nghĩ thế nào nữa, chẳng thấy ai ghét tiền như em cả.”

thì chẳng ai chê tiền, Lận Đình cũng chỉ là một bình thường thôi.

Thế nhưng trong lòng cô cảm thấy bản thảm đến mức cần quyên góp tiền.

Dưới điều kiện tình huống cho phép, ai cũng giữ vững thể diện của bản .

Nhất là khi thể diện thuộc về Hoắc Tiếu. Cô cǎn bản quyền nhận lấy.

Vì lẽ đó, cô nắm lấy tay của Triệu Phượng Anh, giọng điệu than thiết hơn nhiều: “Em chị dâu cho em.”

Triệu Phượng Anh vỗ vỗ tay cô: “Em .”

Thấy , Lữ Tinh Tinh kịp thời chuyển chủ đề: “Hôm qua em đến, những chị dâu trong khu nhà quân nhân của chúng đều gặp em, thế nhưng em tàu xe mệt nhọc, họ ngại dám đến cửa. Bây giờ em nghỉ ngơi khỏe lên , thì gặp họ chút nhé.”

Chị rằng thực tối hôm qua chị đến nhà Triệu Phượng Anh định chào hỏi cô, nhưng cô ngủ say .

Bây giờ sơ dĩ chị nhắc đến chuyện , là vì thấy đối phương nhận tiền quyên góp, nên mới giới thiệu cô với những khác.

Những thể theo chồng tùy quân, ít nhất chức vụ của chồng họ cũng là cấp sĩ quan.

Hơn nữa quan hệ của các ông chồng và Hoắc Tiếu cũng .

tiện gặp mấy ông chồng quân nhân, quen với nhóm chị dâu cũng mất mát gì.

Lỡ ích thì .

Tràn ngập thơ sinh hoạt, là bức tranh điển hình của thời đại .

Thân là vai chính của buổi tụ tập , Lận Đình bên cạnh chị dâu Phượng Anh trơ thành tâm điểm của sự tò mò.

Họ đều hỏi cô và Hoắc Tiếu gặp thế nào, hỏi cô là ơ , bao nhiêu tuổi , xe đến đây mất mấy ngày, đường gặp chuyện gì kỳ lạ ...

Có vài câu hỏi, nếu từ góc độ của đời , thì vẻ như xúc phạm.

Thế nhưng Lận Đình , đây là đặc điểm của thời đại , cho nên cô cố gắng thích nghi.

Đương nhiên, cũng một hai thiện cho lắm.

Lận Đình còn kịp bối rối thì nọ chị dâu Phượng Anh dùng một câu “Tiểu Đình từ chối tiền quyên góp” chặn họng.

Mãi đến lúc , Lận Đình mới tất cả đều nguyện ý quyên góp tiền.

Có điều, khi nghĩ cô cũng quá bất ngờ, dù cuộc sống ở thời đại mấy dễ dàng.

Cho dù là sĩ quan, cũng nuôi mấy đứa bé và già cơ mà.

 

Loading...