Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Dâu Góa Của Nam Chính? Nữ Phụ Độc Ác Từ Chối Tẩy Trắng - Chương 25: Bà cụ thà ra trước cửa đồn công an treo cổ tự tử còn hơn!
Cập nhật lúc: 2025-12-14 16:29:09
Lượt xem: 89
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chỉ một cái liếc đó thôi, Vương Nhị Cẩu mê hoặc đến mức lòng ngứa ngáy khó chịu.
Đợi đến khi Thẩm Nam Sơ ban đêm một ngủ trong nhà của Vương Lão Ngũ, cái tâm đang nôn nao cồn cào liền thể nào kìm nén nữa.
Núp trong đám cỏ đợi đến nửa đêm, muỗi đốt khắp , Vương Nhị Cẩu chẳng thấy khó chịu chút nào.
Cứ nghĩ đến lúc ôm lấy mỹ nhân nhỏ bé ...
Hê hê, trong lòng Vương Nhị Cẩu sướng đến mức nổi bong bóng.
Vật lộn mãi mới đợi đến đêm khuya, trong nhà còn thấy động tĩnh gì, Vương Nhị Cẩu lúc mới chui từ đám cỏ, lén lút chui đến cửa phòng Thẩm Nam Sơ.
Nhìn cánh cửa hé một khe hở, Vương Nhị Cẩu nóng lòng khó chịu.
Mỹ nhân nhỏ, đến đây.
Vương Nhị Cẩu xoa xoa hai bàn tay, đẩy cửa bước với vẻ mặt biến thái.
Chưa kịp chạm , mắt nhận ngay một quy đấm.
Thẩm Nam Sơ chủ trương "mưa thuận gió hòa", bên trái , thể thiếu bên ?
Bùm~
Lại một quyền nữa.
Phía thêm một cú đá nữa, cho mi thế nào là "tâm bất chính".
Vương Nhị Cẩu đau phía xong đến lượt phía đau. Cả lập tức ngã vật xuống đất, hình cong như con tôm.
Hệ thống vội vàng bịt mắt.
つ﹏⊂
Thẩm Nam Sơ bước ngoài cửa, tay nhặt lấy thanh gỗ dùng để sửa nhà dựng mái hiên, từ từ tiến về phía Vương Nhị Cẩu đang co quắp đất.
Đôi mắt sưng tấy đau đớn của Vương Nhị Cẩu, chỉ kịp thấy ánh trăng mờ ảo, một nàng tiên cầm theo một cây gậy tiên đang tiến gần .
Trên khuôn mặt nàng tiên nở một nụ hiền hòa, quá!
A!
Một tiếng kêu t.h.ả.m thiết xé toang mái nhà, xông thẳng lên chín tầng mây...
Nhà thôn trưởng.
Vương Kiến Quốc bật dậy giường, đẩy đẩy Vu Lan Hoa.
"Bà ơi, bà thấy tiếng kêu thất thanh ?"
"Giữa đêm hôm khuya khoắt, ông mơ đấy ? Ngủ ! Ngày mai còn việc."
Vu Lan Hoa trở , tiếp tục ngủ.
Vương Kiến Quốc vểnh tai ngóng, dường như chẳng âm thanh gì.
Chắc là ảo giác.
Vương Tú Mỹ ở gần chỗ Thẩm Nam Sơ hơn càng rõ.
Cô soạt một cái, liền trèo xuống từ nhà cây.
Bố Vương Tú Mỹ cũng khoác áo bước .
"Động tĩnh bên nhà tri thức thanh niên Thẩm hả?"
" ."
Vương Tú Mỹ xác nhận nhầm,
"Không... là trộm chứ?"
Bố Vương Tú Mỹ là Vương Đại Chí nhặt lấy cái cuốc mái hiên, ném một cái cho Vương Tú Mỹ.
"Đi."
Cả gia đình ba vác cuốc, cầm đèn pin, hùng hổ chạy về phía nhà Thẩm Nam Sơ.
Khi cả nhà Vương Tú Mỹ chạy đến nhà Thẩm Nam Sơ, họ đồng loạt sững tại chỗ.
Thẩm Nam Sơ mái hiên, vắt chân chữ ngữ, tay cầm một thanh gỗ, thỉnh thoảng gõ xuống đất.
Trước mặt cô, một gã đàn ông đang quỳ gối, ngừng lạy như tế cầu xin tha mạng.
Cái bóng lưng, giọng , mà quen thuộc thế, chẳng là tên địa phu vô Vương Nhị Cẩu của làng họ ?
"Chú Đại Chí, chú cứu cháu với, cháu dám nữa ."
Vương Nhị Cẩu thấy Vương Đại Chí cả nhà như thấy cứu tinh, vội vàng quỳ bò đến.
"Ừm?"
Cây gậy trong tay Thẩm Nam Sơ gõ mạnh xuống đất.
"Không... ..."
Vương Nhị Cẩu vội dừng , nhanh chóng bò về vị trí cũ, tiếp tục cúi đầu lạy Thẩm Nam Sơ.
Nghe lời đúng như cái tên của .
Thẩm Nam Sơ lúc rốt cuộc cũng hài lòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-thanh-chi-dau-goa-cua-nam-chinh-nu-phu-doc-ac-tu-choi-tay-trang/chuong-25-ba-cu-tha-ra-truoc-cua-don-cong-an-treo-co-tu-tu-con-hon.html.]
Dám cả gan "thái tuế thượng động thổ", cô đang buồn cơ hội "g.i.ế.c gà dọa khỉ" đây!
Cả nhà Vương Tú Mỹ mà há hốc mồm.
Vương Nhị Cẩu "ăn còn vỡ nát", tri thức thanh niên Thẩm đ.á.n.h thành "đầu heo" ?
Tri thức thanh niên Thẩm cũng dũng mãnh quá!
ദ്ദി˶•̀֊•́)✧
Đợi Vương Kiến Quốc nhận tin tức chạy đến nơi, Vương Nhị Cẩu t.h.ả.m thương đến mức thể thẳng.
Hai mắt thâm tím sưng húp, trán đầy bùn đất, mũi dãi giàn giụa, nước mắt lưng tròng.
Vương Nhị Cẩu thấy Vương Kiến Quốc, đôi mắt nhỏ xíu xuyên qua mí mắt sưng vếu lập tức sáng rỡ, mới nhúc nhích hai cái, lập tức về quỳ ngay ngắn trở .
Hắn sợ c.h.ế.t phụ nữ mặt .
Đừng thấy cô xinh như , còn độc hơn cả rắn độc.
Không cần Thẩm Nam Sơ rõ nguyên nhân sự việc, Vương Nhị Cẩu tự khai báo bộ quá trình với Vương Kiến Quốc.
Vương Kiến Quốc tức giận đến đỏ mặt tía tai.
May mà tri thức thanh niên Thẩm là cô gái bình thường, nếu đổi thành tri thức thanh niên khác, chẳng là hại ?
Thẩm Nam Sơ mãi gì, cô chỉ xem Vương Kiến Quốc sẽ xử lý chuyện như thế nào.
Chuyện , thể lớn thể nhỏ, tùy thuộc cách Vương Kiến Quốc hành xử.
Vương Kiến Quốc chút do dự, trực tiếp lệnh cho dân làng dùng dây thừng trói chặt Vương Nhị Cẩu .
"Vương gia thôn chúng đời đời dân phong thuần hậu, cho phép hành vi trộm cắp vặt vãnh như thế ."
"Hôm nay Vương Nhị Cẩu dám nhân cơ hội cưỡng h.i.ế.p phụ nữ, đây là hành vi phạm pháp, ngày mai sẽ tự tay áp giải đến đồn công an, đồng chí công an chúng !"
Lời Vương Kiến Quốc dứt, một bà lão nhỏ gò, gương mặt khó ưa xông , chặn mặt Vương Nhị Cẩu.
" xem ai dám động Nhị Cẩu nhà ?"
Đây là bà nội của Vương Nhị Cẩu, cụ họ Vu.
Sự hình thành của những đứa trẻ hư, đằng thể thiếu những phụ hư.
Vương Nhị Cẩu chính là sự nuông chiều của cụ họ Vu, từ nhỏ con đường sai trái.
"Cụ Vu, cụ như . Nhị Cẩu phạm pháp ."
Vương Kiến Quốc mở miệng, cụ họ Vu phì nước bọt.
" phụt, ông thôn trưởng cái nỗi gì, bảo vệ trong làng, giúp kẻ ngoại lai."
" thẳng hôm nay, ai dám trói Nhị Cẩu nhà , sẽ treo cổ tự t.ử cửa nhà đó."
Sự ngang ngược khó nhằn của cụ họ Vu khiến sự việc trở nên khó giải quyết.
Vương Kiến Quốc đến bước , Thẩm Nam Sơ hài lòng.
Phần còn , dù Vương Kiến Quốc gì thì cũng thỏa cả.
Có một già, thích lấy tuổi tác để bắt nạt khác, ỷ lớn tuổi mà việc t.ử tế.
Thẩm Nam Sơ sẽ nuông chiều .
Vân Vũ
"Chả trách Vương Nhị Cẩu nông nỗi , hóa gia phong là ' điều' !"
Thẩm Nam Sơ cầm gậy, từng bước từng bước tiến về phía Vương Nhị Cẩu.
Khiến Vương Nhị Cẩu sợ hãi vội thu lưng cụ họ Vu, "Bà ơi, cứu cháu, cháu tù."
"Ngoan, cứ yên tâm, bà ở đây, xem ai dám động cháu?"
Cụ họ Vu xót xa vô cùng. Cụ thấy Thẩm Nam Sơ, liền nhớ đến con dâu bỏ chạy, đều là một lũ tiện nhân cả.
"Con tiểu hồ ly tinh , chắc chắn là mày quyến rũ Nhị Cẩu nhà bà, thì Nhị Cẩu nhà bà cạy cửa nhà khác, cạy cửa nhà mày?"
Vương Kiến Quốc lúc thực sự cảm thấy hổ, kiểu mặt mũi chà đạp t.h.ả.m hại.
Hắn định gì đó, Thẩm Nam Sơ ngăn .
"Cách giáo d.ụ.c của cụ thật 'xuất sắc', cháu trai phạm pháp cụ vỗ tay, nó g.i.ế.c cụ còn đưa d.a.o ?"
"Cụ còn bao che cho nó nữa, tin tố giác luôn cả cụ ? Suy cho cùng, bao che cũng là tội đấy."
Cụ họ Vu mặt mũi dám tin, sắc mặt thoáng hiện nỗi khiếp sợ.
"Mày... mày, bà xem mày dám ."
"Bà treo cổ cửa nhà mày."
Khóc lóc, ăn vạ, treo cổ, Thẩm Nam Sơ ăn bộ .
Cô trực tiếp cầm lấy dây thừng, trong chớp mắt trói gô cả Vương Nhị Cẩu lẫn cụ họ Vu .
"Bà cụ thà cửa đồn công an treo cổ tự t.ử còn hơn!"
"Chỗ đó đất rộng, đông, khéo!"