Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Dâu Góa Của Nam Chính? Nữ Phụ Độc Ác Từ Chối Tẩy Trắng - Chương 206: Những gì cần biết, tôi đều nắm thật kỹ rồi
Cập nhật lúc: 2025-12-14 16:42:43
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hai ngày ,
Những con hẻm nhỏ ở kinh thành phảng phất những hạt tuyết nhỏ lất phất, nhưng thể nào ngăn khí náo nhiệt hừng hực của việc khôi phục kỳ thi đại học.
Trời vẫn sáng hẳn, ống khói nhà bếp nhả làn khói xanh nhẹ. Bùi mẫu thắt chiếc tạp dề vải xanh, tất bật bếp lò, chân chạm đất.
Chiếc nồi nhôm đặt bếp than, sợi mì trong nồi sôi sùng sục. Bà cẩn thận cho mỗi chiếc bát sứ thô hai quả trứng ốp la, lòng đỏ vàng ươm gọn trong lòng trắng trứng non mềm, trông như ba mặt trời bé nhỏ tròn trĩnh.
“Nam Sơ! Vân Tê! Vân Chu! Ăn sáng thôi các con!”
Giọng Bùi mẫu vang hơn bình thường đến ba phần.
“Món mì trứng kép là dậy sớm đấy, ăn bảo đảm thi cử thuận buồm xuôi gió!”
Thẩm Nam Sơ ngáp đẩy cửa phòng bước , chiếc áo bông màu xanh quân đội khoác kín như bánh chưng, tóc buộc vội , mắt còn lơ mơ ngái ngủ, trông hệt như một kẻ ngái ngủ bắt việc.
Nhìn sang Bùi Vân Tê và Bùi Vân Chu, hai họ dậy từ sớm, sẵn bên bàn, cạnh đó còn đặt quyển sách.
“Mẹ ơi, trứng ốp la của thơm quá!” Bùi Vân Chu nuốt nước bọt, cầm đũa lên nhưng mãi dám gắp, mặt nhăn như khổ qua , “Con mà thi hỏng, thì thật với hai quả trứng vàng ươm .”
“Phịt phịt! Trẻ con gì!” Bùi mẫu giơ tay vỗ nhẹ mu bàn tay , múc một thìa dầu ớt bát của Thẩm Nam Sơ, “Nam Sơ con đừng học theo bọn chúng, đầu óc con linh hoạt, bình thường ôn tập cũng chăm chỉ, nhất định sẽ đỗ!”
Thẩm Nam Sơ gắp một miếng mì, vị cay đầu lưỡi tê rần, cô thoải mái nheo mắt .
Cô liếc Bùi Vân Tê, thấy đứa bé căng thẳng đến mức cứ gặm móng tay, móng tay sắp gặm trụi , nhịn trêu: “Gặm nữa là lát nữa cầm bút nổi đấy, chẳng lẽ dùng ngón tay chấm mực để ?”
Bùi Vân Tê đỏ mặt, vội vàng giấu tay xuống bàn, lẩm bẩm nhỏ:
“Cháu… cháu là căng thẳng … Hôm qua cháu còn , trong phòng thi thí sinh lớn tuổi ôn thi năm năm , sách học còn nhiều hơn cơm cháu ăn.”
“Sợ gì chứ?”
Thẩm Nam Sơ nhai mì, thản nhiên :
“Hắn học nhiều chắc thi , cháu học ít chắc thi kém, đằng nào năm cũng thể thi , dù cháu còn trẻ.”
Bùi Vân Tê suy nghĩ một chút, gật đầu:
“Chị dâu đúng.”
“Chúng còn trẻ mà! Chúng hoảng!”
Đang chuyện, ngoài cổng sân vang lên tiếng còi xe “bíp bíp”.
Bùi mẫu mắt sáng lên, “Các con, đại cữu đến !”
Mọi cổng , Giang Kiệt, em trai ruột của Bùi mẫu, đại cữu của Thẩm Nam Sơ, đang bước xuống từ một chiếc xe con màu đen. Hàng ghế chất đầy ba túi vải bạt màu xanh quân đội, ghế phụ còn để một chồng tài liệu ôn tập.
“Đừng lề mề nữa! Không nhanh là cổng trường thi kẹt xe đấy! Cậu mượn chiếc xe từ cơ quan, chuyên chở các cháu thi!”
“Nam Sơ, Vân Tê, Vân Chu, đại cữu đang chờ tin của các cháu đây!”
Một đoàn vội vã ăn xong bữa sáng lên xe, Bùi mẫu tiễn tận cổng.
“Vào phòng thi đừng hoảng, tên , đề cẩn thận, câu nào thì bỏ qua …”
Mãi đến khi chiếc xe rẽ khỏi đầu hẻm, bà vẫn giữa tuyết vẫy tay, khăn choàng đầy những hạt tuyết nhỏ, trông như một bà lão râu trắng.
Trường thi đặt tại Trường Trung học 3 kinh thành, cổng trường từ sớm chật cứng .
Xe đạp xếp thành hàng dài khắp ba con phố, tài liệu ôn tập treo ghi-đông gió thổi phành phạch; ông lão bán khoai nướng đẩy chiếc xe đẩy nhỏ rao hàng bên cạnh, mùi thơm ngọt của khoai hòa lẫn lạnh từ mặt đất phủ tuyết, thật là một cảm giác khó tả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-thanh-chi-dau-goa-cua-nam-chinh-nu-phu-doc-ac-tu-choi-tay-trang/chuong-206-nhung-gi-can-biet-toi-deu-nam-that-ky-roi.html.]
Giang Kiệt đỗ xe ở bãi đất trống xa cổng trường, chỉ tay về phía bảng thông báo cổng:
“Các cháu xem phòng thi , ở đây trông xe, đợi các cháu thi xong , chúng thẳng đến tiệm mì tương bên đầu hẻm ăn! Nam Sơ, Vân Tê, Vân Chu, đừng căng thẳng, cố lên!”
Thẩm Nam Sơ ba chen qua đám đông, đến bảng thông báo, cảnh tượng mắt choáng váng.
Đây nào là cổng trường thi, rõ ràng là một sân khấu ôn tập tạm thời, mỗi thí sinh đều đang cống hiến màn biểu diễn độc quyền của :
Có một nam sinh đeo kính gọng đen xổm ở góc tường, ôm trong lòng quyển “Đại Toàn Công Thức Toán Học”, miệng lẩm nhẩm , đầu lắc như bánh xe lắc, tay còn nắm chặt một cục bánh màn thầu, c.ắ.n một miếng bánh ba công thức.
Có một nữ sinh tết tóc hai bên tựa cây học thuộc môn Chính trị, học đến chỗ hào hứng thì tay múa chân nhảy, lúc thì khoa tay múa chân hô “Đánh đổ chủ nghĩa tư bản”, lúc hô to “Phục vụ nhân dân”.
Kỳ quặc nhất là một chú trung niên mặc áo bông, lẽ sợ tài liệu ôn tập tịch thu, chép kiến thức Chính trị lớp lót trong của áo bông, đang lén hé vạt áo xem, kết quả động tác quá mạnh, chiếc cúc áo bông “bụp” một tiếng bật tung , lệch , trúng ngay đầu một nữ sinh bên cạnh.
“Trời ơi, cũng quá cố gắng chứ!”
Bùi Vân Chu tròn mắt, vội vàng lôi sách giáo khoa từ trong túi vải bạt , kéo Bùi Vân Tê chạy về phía bậc thềm đá bên cạnh:
“Nhanh lên! Anh bài văn một nữa! Chị dâu, chị cũng qua đây ôn tập cùng !”
Thẩm Nam Sơ khoát tay, tựa cây hòe già, lấy từ trong túi một viên kẹo trái cây bỏ giấy miệng, vị ngọt lan tỏa nơi đầu lưỡi.
“Không cần, những gì cần , đều nắm thật kỹ . Còn những gì , nữa cũng nhớ , chỉ phí công thôi.”
Câu của cô thốt , mấy thí sinh xung quanh liền đưa ánh mắt khác thường , một nữ sinh đeo kính lẩm bẩm nhỏ:
“Làm bộ tịch gì thế, chắc chắn là ôn tập , đồ bể đập cho nát thôi.”
Thẩm Nam Sơ thấy cũng để ý, khí định thần nhàn.
Đột nhiên, cô liếc thấy trong đám đông một bóng quen thuộc — Khương Thư Ý.
Cô mặc chiếc áo bông hoa mới mua, cổ áo còn viền một vòng lông nhân tạo, tay nắm chặt một cuốn sổ tay nhỏ bằng lòng bàn tay, đang líu lo chuyện gì đó với một nữ thí sinh.
Thẩm Nam Sơ nhướng mày, Khương Thư Ý cũng đến tham gia thi đại học.
Vân Vũ
Thú vị thật.
Thú vị hơn nữa là, Khương Thư Ý còn đang về phía vị trí hiện tại của cô.
“Ồ, đây là bác sĩ Khương ? Không ở bệnh viện, chạy đến hùa theo khí náo nhiệt của kỳ thi đại học, là chuyển nghề thầy giáo, là cảm thấy bác sĩ tiền đồ, dựa thi đại học để leo cao thế hả?”
Khương Thư Ý ngờ gặp Thẩm Nam Sơ ở đây, nụ mặt lập tức đóng băng, đảo mắt một cái:
“ tham gia thi đại học liên quan gì đến cô? Ngược là cô, cũng dám đến thi đại học? Đừng để lúc nộp giấy trắng, mất mặt nhà họ Bùi, ngay cả chồng cô cũng coi thường cô.”
“Chồng coi thường , còn đến lượt cô lo.”
Thẩm Nam Sơ lạnh một tiếng, liếc đôi tay trống của cô :
“Ngược là cô, hai tay trắng tay mà đến thi? Liền một cây bút dự phòng cũng mang, là cảm thấy chắc chắn đỗ, là biện pháp đặc biệt gì ?”
Khương Thư Ý sắc mặt biến đổi, vội vàng giấu tay lưng, miệng vẫn cứng:
“ mang bút liên quan gì đến cô? Đừng lo chuyện bao đồng!”
Nói xong liền bỏ , nhưng trong lòng hoảng loạn.
Người phụ nữ Thẩm Nam Sơ , cứ nhắm cô buông thế?