Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Dâu Góa Của Nam Chính? Nữ Phụ Độc Ác Từ Chối Tẩy Trắng - Chương 182: Mừng nhận danh hiệu "Song Hùng Hố Phân"
Cập nhật lúc: 2025-12-14 16:36:33
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đã từng thấy kẻ mặt dày, nhưng từng thấy kẻ nào mặt dày đến thế.
Thế nhưng, việc liên quan gì đến Vương gia thôn chứ?
Thẩm Nam Sơ, Vương Kiến Quốc ngẩng đầu ngoài cửa sổ.
Cảnh vật bên ngoài cửa sổ thật là .
Lâm Ái Dân bộ dạng của Vương Kiến Quốc và Thẩm Nam Sơ, liền hai họ nhúng tay chuyện .
, nếu là huyện trưởng , cũng chẳng quản hai tên ngốc .
Chẳng nên trò trống gì, chỉ chuyên phá hoại.
"Lông thỏ của các chất lượng tệ thế , thể nào bán tiền ."
"Các nuôi dưỡng kỹ một chút , xem thể đem bán cho trạm thực phẩm như thỏ thịt !"
Lời của Lâm Ái Dân dứt, tiếng ai oán của Ngưu Phú Quý và Tiền Mãn Thương càng to hơn.
"Huyện trưởng, thế nào chứ?"
"Vậy chẳng tiền của chúng đổ sông đổ bể hết ?"
Lâm Ái Dân nuông chiều.
"Vậy các tự tìm cách ."
" thì còn cách nào nữa ."
Cuối cùng, Ngưu Phú Quý và Tiền Mãn Thương lủi thủi bỏ .
Từ trụ sở huyện về, hòn đá trong lòng Vương Kiến Quốc rốt cuộc cũng đặt xuống.
Hắn Thẩm Nam Sơ, trong mắt đầy vẻ khâm phục,
"Tiểu cô nương Nam Sơ, hôm nay thật may cháu."
"Nếu để , chắc chắn bọn họ, chừng còn bọn họ quấn lấy tha."
"Đối phó với loại cứng rắn một chút." Trịnh Đồng Vỹ , "Càng nhún nhường, bọn họ càng lấn tới. Chúng ăn bằng thực lực, trộm cướp, cần sợ bọn họ."
Thẩm Nam Sơ gật đầu,
" . Mấy ngày tới nhớ khóa chặt cửa chuồng thỏ, lông thỏ cắt xuống thu kho ngay, đừng để bọn họ cơ hội trộn."
Vương Kiến Quốc xong, sắc mặt lập tức trở nên căng thẳng,
" sắp xếp ngay. Bảo Tô Kiến Châu bọn họ để mắt nhiều hơn, tối thêm canh gác."
...
Quả nhiên ngoài dự đoán của Thẩm Nam Sơ, Ngưu Phú Quý và Tiền Mãn Thương khi về chịu từ bỏ ý định.
Hai xổm gốc cây cổ thụ nghiêng đầu ở Ngưu Gia thôn bàn tính nửa đêm, mắt lấm lét, nảy một diệu kế.
Đến Vương gia thôn trộm đổi vài con thỏ về, để cho thỏ nhà cải tạo cải tạo.
"Tối nay tay!"
Ngưu Phú Quý nhổ nước bọt xuống đất một cái,
"Trời tối gió to, tiện việc. Vương Kiến Quốc bọn họ chắc chắn ngờ chúng dám đến nữa!"
Tiền Mãn Thương xoa hai tay, trong mắt lóe lên ánh sáng gian tà,
"Chúng tham nhiều, chỉ đổi bốn năm con thỏ cái, về để chúng giao phối với thỏ đực nhà , chẳng đầy nửa năm , chúng cũng thỏ lông dài ! Đến lúc đó xem Vương gia thôn còn vênh váo gì nữa!"
Hai lợi dụng màn đêm, vác hai bao tải, khom lưng lẻn Vương gia thôn.
Ánh trăng xuyên qua tán lá rải xuống mặt đất, như rắc một nắm vụn bạc, kéo bóng hai họ ngoằn ngoèo.
Cánh cửa gỗ chuồng thỏ hé mở, bên trong vọng tiếng thỏ nhè nhẹ gặm cỏ.
Ngưu Phú Quý nuốt nước bọt, hiệu cho Tiền Mãn Thương canh chừng, còn thì lôi bao tải chuẩn sẵn từ , rón rén lẻn .
"Làm nhanh lên!"
Tiền Mãn Thương ở ngoài cửa hạ giọng thúc giục, tim đập thình thịch, luôn cảm thấy lưng lạnh toát.
Ngưu Phú Quý giơ tay nắm lấy tai một con thỏ cái, còn kịp nhét bao tải, liền thấy lưng vang lên một tiếng quát,
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-thanh-chi-dau-goa-cua-nam-chinh-nu-phu-doc-ac-tu-choi-tay-trang/chuong-182-mung-nhan-danh-hieu-song-hung-ho-phan.html.]
"Tốt lắm! Hai tên giặc , dám đến đây trộm thỏ!"
Trịnh Đồng Vỹ cầm đèn pin từ trong bóng tối bước .
Tô Kiến Châu theo sát phía , trong tay còn nắm chặt một cây đòn gánh, tức giận đến đỏ mặt,
"Xem đòn gánh của !"
Ngưu Phú Quý sợ hãi buông tay, con thỏ cái "vút" một cái chạy trở lồng, luống cuống chạy cửa, đúng lúc đ.â.m sầm Tiền Mãn Thương.
Hai như quả bầu lăn lộn ngã xuống đất, bao tải rơi bên cạnh, lộ mấy con thỏ rừng gầy guộc chuẩn đem đổi bên trong.
"Chạy nhanh!"
Ngưu Phú Quý và Tiền Mãn Thương bò dậy liền lao khỏi thôn, trong lúc hoảng loạn kịp rõ đường, lao thẳng về phía hố phân bên đường.
"Ùm—"
Một tiếng động đục, kèm theo tiếng kêu t.h.ả.m thiết chấn động đất trời, Tiền Mãn Thương rơi thẳng tắp xuống hố phân, nước phân b.ắ.n tung tóe như vòi phun rải khắp mặt đất.
Tiền Mãn Thương giãy giụa bò dậy, nhưng chân trượt một cái, biến thành tư thế ngửa bốn vó, trong miệng "ọt ẹt" nuốt mất mấy ngụm nước phân, hai tay nước phân loạn xạ vùng vẫy, như con cóc ngửa bụng.
"Thôn trưởng Ngưu, thôn trưởng Tiền, đêm hôm khuya khoắt thế , ở nhà ôm vợ ngủ, chạy đến chuồng thỏ Vương gia thôn chúng , là trộm thứ gì về nhậu đây?"
Đèn pin của Vương Kiến Quốc chiếu chính xác mặt Ngưu Phú Quý.
Mấy dân đ.á.n.h thức, trong tay đều cầm cuốc đòn gánh, hằm hè Ngưu Phú Quý và Tiền Mãn Thương.
Ngưu Phú Quý Tiền Mãn Thương rơi xuống hố phân, đôi mắt ăn tươi nuốt sống của Vương Kiến Quốc, sợ đến mức chân mềm nhũn, trèo tường chạy trốn, kết quả chân giẫm vững, cũng "ùm" một tiếng rơi xuống hố phân bên cạnh, đúng lúc đè lên Tiền Mãn Thương.
"Ái chà! Anh đè c.h.ế.t !"
Tiền Mãn Thương khó khăn lắm mới bò dậy, Ngưu Phú Quý đè ngã trở xuống.
Ngưu Phú Quý sặc đến ho sặc sụa, c.h.ử.i thề, mở miệng nuốt thêm một ngụm nước phân, lập tức buồn nôn đến chóng mặt hoa mắt, hai tay nước phân loạn xạ quờ quạng, nhưng thế nào cũng trèo lên .
Hai trong hố phân đè , đẩy , dính đầy nước phân vàng khè, hôi thối nồng nặc, ngay cả muỗi xung quanh cũng sợ chạy mất.
Trịnh Đồng Vỹ bịt mũi lùi hai bước, khóe miệng nhếch lên một nụ châm chọc,
" thôn trưởng Ngưu, thôn trưởng Tiền, mùi vị hố phân tệ chứ? So với thứ hôi thối các ngươi phun còn tươi mới hơn nhiều!"
Dân làng chọc đến ha hả, đèn pin trong tay lắc lư, chiếu rõ dáng vẻ t.h.ả.m hại của hai trong hố phân càng thêm hài hước.
Vương Kiến Quốc chống nạnh, đến nỗi nước mắt sắp chảy ,
"Hai các ngươi chẳng chịu sửa đổi, giờ rơi xuống hố phân, thật đáng đời!"
Tô Kiến Châu tìm một cây sào tre dài,
"Muốn kéo các ngươi lên cũng , , trộm thỏ của chúng ?"
Vân Vũ
Tiền Mãn Thương mặt mày ủ rũ, trong miệng lắp bắp rõ cầu xin,
"Không trộm nữa... dám trộm nữa... mau kéo chúng lên ... mùi xông quá..."
Ngưu Phú Quý cũng kịp giữ thể diện nữa, liên tục gật đầu,
"Chúng sai ... dám đến quấy rối nữa... Thôn trưởng Vương, lớn lượng lớn, tha cho chúng ..."
Trịnh Đồng Vỹ lạnh một tiếng,
"Tha cho các ngươi cũng , chuyện các ngươi thỏ của chúng sợ, tính đây?"
"Chi bằng, bồi thường cho thỏ của chúng chút thức ăn !"
Ngưu Phú Quý và Tiền Mãn Thương dám , trong hố phân liên tục đáp ứng.
Dân làng lúc mới đưa đòn gánh , bảy tay tám chân kéo hai lên.
Hai dính đầy nước phân, tóc còn vướng lá cây mục nát, hôi đến nỗi ai dám gần.
Ngưu Phú Quý và Tiền Mãn Thương cũng kịp quan tâm đến thể ô uế, lăn lê bò toát chạy khỏi Vương gia thôn, ngay cả bao tải thỏ đem theo lúc cũng quên mất mang .
Nhìn bóng lưng t.h.ả.m hại của họ, dân làng đồng thanh reo hò, trong mắt đều lấp lánh ánh sáng hả hê.
Trải qua một phen , Ngưu Phú Quý và Tiền Mãn Thương coi như thất bại, những trộm gà thành mất nắm gạo, còn lãnh thêm biệt danh "Song Hùng Hố Phân", trở thành trò lớn nhất khắp huyện.
Nghe khi về, họ bệnh nặng một trận, thấy hố phân là tránh đường , dám nhắc đến thỏ Vương gia thôn nữa.
...