Lâm Dư Dư: "Cảm ơn." Cô ướm thử quần áo lên Ôn và Lý Thu Hồng một chút,"Mẹ, nuôi, con cảm thấy áo hợp với hai , nhưng bên còn cái màu xanh nhạt, nếu nuôi mặc màu xanh biển, mặc màu xanh nhạt, thoáng qua như hai chị em ."Lý Thu Hồng và Ôn đương nhiên là ý kiến. Lúc Lâm Dư Dư trả tiên, Lý Thu Hồng : "Dư Dư, tiền, để trả cho." Nói xong, vội vàng lấy tiền . Bà lo lắng chuyện tiên bạc, tự bà tiền tiết kiệm, mỗi năm thôn Phạm gia đều chia tiền, tiền đó đủ để một bà lão như bà tiêu dùng , những còn tiết kiệm nhiều.
Lâm Dư Dư: "Sao thế ? Lúc con ở cữ đều do và nuôi chăm sóc còn, chờ qua năm con còn lên đại học, còn cần hai chăm sóc con của con, áo xem như là quà cảm ơn của con."
Mẹ Ôn cũng thích khách sáo với con dâu, bà với Lý Thu Hồng: "Em gái , đứa nhỏ hiếu thuận, chúng liền theo con bé, mua vài thứ cho Tiểu Bảo và Ôn Lễ, con bé học, cũng quản chuyện ."
Lý Thu Hồng liên gật đầu: "Vẫn là bà thông gia lý." Còn , mua đồ cho cháu nội và cháu ngoại, ý kiến thật a.
Lâm Dư Dư dở dở : "Mẹ, dạy hư nuôi con ."
TBC
Mẹ Ôn xong cũng tiếng.
Người phục vụ ghi xong hóa đơn, lúc Lâm Dư Dư cầm trả tiền, liền một tiếng gọi vọng về phía bọn họ: "Chị... Chị cả... Lâm Dư Dư , đây là ai a?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-thanh-ban-cua-nu-chinh/chuong-309.html.]
Người với giọng gọi là một phụ nữ trung niên, bên cạnh còn theo một cặp nam nữ trẻ tuổi và đứa nhỏ, phụ nữ trung niên chút vội vàng tiến lên vài bước, bà Ôn: "Chị cả, thật là chị , trở ?" Mẹ Ôn bà một cái, lạnh lùng : "Lão bà xuống nông thôn gần mười năm, trí nhớ , cũng em gái, vị đồng chí ngươi nhận sai ?"
Vị trung niên là em gái ruột của Ôn, nhà Ôn ba chị em gái, họ Trịnh, vị dì út Trịnh hàng thứ ba trong nhà. Sau khi ông ngoại Trịnh qua đời, di sản chia đều, cho nên ở phương diện , ba chị em cũng xảy mâu thuẫn gì.
Dì út Trịnh cùng Mẹ Ôn đích thật chút giống, nhưng khí chất của bà kém hơn Ôn nhiều, Ôn là phần tử trí thức cao cấp, khí chất phi thường , là phát từ bên trong, bình thường thể so . Còn về vẻ ngoài, dì út Trịnh trẻ hơn nhiều, phúc hậu hơn nhiều, mà Ôn vẻ già hơn. Rốt cuộc mười năm kinh hoàng đối với Ôn mà , là lo lắng, là đề phòng, liền tính năm 76 trở về, còn ở thôn Phạm gia nghỉ dưỡng hơn một năm, nhưng những thương tích trải qua trong mười năm, cũng chỉ nghỉ ngơi mấy năm liền thể bù đắp trở về.
Dì út Trịnh: "Chị cả, lúc bọn em cũng còn cách nào khác, chị thể trách bọn em a. Ba qua đời, nhà của chúng chỉ còn ba chị em, chúng hẳn là trợ giúp lẫn thông cảm lẫn , khi ba qua đời bảo chúng ..."
Mẹ Ôn đánh gấy lời bà : "Bà nhận sai ." Lại với Lâm Dư Dư;"Dư Dư, con trả tiền , thanh toán xong chúng còn mua những món khác."
Lâm Dư Dư: "Dạ, ạ."
Lâm Dư Dư cầm tiền thanh toán. Cô còn tới quầy thu ngân, một phụ nữ nhích gần: "Cô gọi là Dư Dư ? Xin chào a, toiu gọi là Lữ Bình, và dì cả của chút hiểu lầm, thật là khiến lo lắng."
Lâm Dư Dư để ý đến cô, mà trực tiếp đến quầy thu ngân thanh toán tiên. Lữ Bình vẫn luôn cô, thấy cô từ túi xách lấy bóp tiền, đó trả tiền, cô thấy bên trong ít tiền còn các loại phiếu, trong lòng xác định thêm nữa con của Lâm Dư Dư. Người mặc một cái áo bông dài màu đen, mặc thêm giày ấm, làn da trắng nõn hồng hào, thấy chính là bước từ trong gia đình đủ điều kiện, quan hệ gì với dì cả ?