Lâm Dư Dư bà nội Lâm trong trí nhỡ của nguyên chủ, trong trí nhớ của nguyên chủ, trừ Lưu Á Cầm, bà nội Lâm là với cô nhất. Bởi vì cô bà nội Lâm nuôi lớn. Bởi vì cô sinh bao lâu, Lưu Á Cầm liền ly hôn với cha Lâm, cha Lâm là một đàn ông đương nhiên thể chăm sóc con, cho nên liền giao cho bà nội lâm. Dù con , nhưng bà nội Lâm chăm sóc cho cô cũng tỉ mỉ, lúc nhỏ uống sữa bột, đương nhiên, khi kế cửa, mang thai sinh con, cô liền dần dần xem nhẹ.
mặc kệ là lúc xem nhẹ , bà lão ở mắt , ít nhất vẫn là một bà nội đối xử khá với cháu gái.
Lâm Dư Dư đương nhiên tình cảm với bà nội Lâm, nhưng dựa ký ức của nguyên chủ, ấn tượng của cô đối với bà lão cũng tệ lắm. Cũng bởi vì điều , Lâm Dư Dư cũng đối xử ôn hòa với bà lão mắt một chút.
Bà nội Lâm: “Cháu gái?”
Lâm Dư Dư: "Bà nôi, con là Dư Dư."
TBC
Lời , bà nội Lâm liền kinh ngạc đến ngây , bà cô gái cao gầy xinh mắt, nhớ hình ảnh cháu gái trong trí nhớ, lớn lên giống Lưu Á Cầm, làn da cũng trắng giống như cháu gái, đừng , đây chính là cháu gái. Ngay từ đầu bởi bì khí chất chênh lệch quá lớn, cô nương mắt mặc một chiếc áo khoác đắt đỏ, cho nên bà dám nghĩ là cháu gái . hiện tại: "Con.. Con là Dư Dư, con. " Bà nội Lâm khống chế cảm xúc, từng nghĩ cháu gái thể trở về.
Có lẽ, ở lúc đó, bà cũng từng nghĩ qua, thở dài qua. Dù đây cũng là đứa cháu gái mà bà nuôi lớn, nhưng bởi vì hai đứa cháu trai, nên ban ngày, tâm tư của bà đều đặt hết lên cháu trai, cho nên liên để cháu gái sang một bên. hiện tại, chái gái trở , sự kích động khiến hai mắt bà nội Lâm đỏ lên: "Dư Dư, con... Sao con trở vê?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-thanh-ban-cua-nu-chinh/chuong-290.html.]
Lâm Dư Dư: "Con xin phép đại đội trưởng nghỉ năm ngày thăm , đồng ý nên trở về, chẳng qua chỉ mấy ngày nhưng vẫn là trở về."
Bà nội Lâm: "Con đứa nhỏ , ngày nghỉ để thăm , mấy năm về?" Bà nội Lâm còn chuyện năm đó kế xắp xếp, kế với cha chuyện, nguyên chủ thấy, nguyên chủ tìm Lưu Á Cầm, đó xuống nông thôn. Nguyên chủ xuống nông thôn, kế tự nhiên nhắc đến chuyện , cho nên đến bây giờ bà nội Lâm cũng .
Nói đến đây, bà nội Lâm cũng chút bất mãn với nguyên chủ, bà cảm thấy nguyên chủ xuống nông thôn mà với bà một tiếng, chút nhẫn tâm/"Con đúng là đứa nhỏ nhẫn tâm a, liền sáu năm, cái gì cũng , con thể nhẫn tâm như ? A? Sao con thể nhẫn tâm như ?" Bà nội Lâm nghẹn ngào .
Lâm Dư Dư cúi đầu, lộ dáng vẻ ủy khuất: "Thật xin bà nội, là con sai, con sợ. Ngày đó con dì với cha, đem con gả vợ hai cho , cho nhiều tiên, đúng lúc thể nhận lấy. Thế là con liền sợ, cho nên con mới... Con mới chạy đến nông thôn, bà nội, thật xin , là con bất hiếu, con phụ sự yêu thương của , nuôi con lớn, cha , là con ."
Bà nội Lâm: “Con cái gì?"
Bà lão bên cạnh cũng trợn tròn mắt, sáu năm, mà còn thể bát quái lớn như , thật sự là quá kinh hỷ.
Nếu như là ở nông thôn, kế đem gả con chồng cho khác vợ hai, lẽ sẽ cái gì, nhưng đây là thành phố, chuyện là thể. Trong gia đình công chức ở thành phố, chú trọng thanh danh, Lâm Dư Dư như , liền khiến thanh danh của gia đình hủy một nửa.
Bà nội Lâm tiên là sửng sốt, đó lập tức : "Con nhất định lâm , dì con thể loại chuyện ? Bà vẫn còn sống, trong nhà nơi nào đến phiên cô chủ? Cô khi là nhà khác, con thành , con a, chính là tự hù dọa con, chẳng lẽ con tin bà nội? Bà nội thể để con vợ hai cho ?" Sài thị sinh cho bà hai đứa cháu trai, vì nghĩ đến cháu trai nên bà cũng hỏng thanh danh của Sài thị.