Thập Niên 70 Xuyên sách thành vợ của phản diện - Chương 464 - Chị Ba
Cập nhật lúc: 2024-04-20 04:51:42
Lượt xem: 2,268
Tuyết đọng trên mặt đất lại càng như bẫy rập, bước một bước sẽ lún xuống, đi trong trời tuyết vô cùng gian nan, trên giày tràn đầy vụn tuyết, vạt áo còn có một tầng tuyết đọng.
Nghe tiêng s đập cửa, Tạ Minh Đồ đi mở cửa, thấy ngoài cửa có một người mặc áo khoác quân phục, trong tay cầm một cây dù, sau khi nhiệt tình chào hỏi với anh, người nọ đạp tuyết đi nhanh vào trong nhà.
Miệng còn liên tục cảm khái: “Tuyết lớn thật đấy! Đã bao nhiêu năm rồi chị không được thấy tuyết?... Một đường tới đây chỗ nào cũng có tuyết.”
Tạ Minh Đồ do dự mà nhìn về phía Khương Cẩn Vũ trước mắt.
“Em trai, chị đã thấy ảnh chụp của em và em dâu, yên tâm, chị đều nhận ra hai đứa, không tìm nhầm nơi được.”
“sao chị có thể đi nhầm nơi cho được?”
“Tuyết trắng xóa như thế này thật là đẹp mắt.”
Tạ Minh Đồ dẫn chị vào trong phòng, tới dưới mái hiên, chị rũ tuyết đọng trên áo xuống đất, thơ ra từng ngụm khí nóng, mấy người bên trong cũng sớm biết có khách tới, gọi người vào trong phòng uống chén trà gừng.
Tô Hiểu Mạn gặp được Khương Cẩn Vũ đứng ở bên cạnh Tạ Minh Đồ, hai người này đứng chung vào một chỗ có lực đánh vào rất mạnh, ngũ quan Tạ Minh Đồ tuấn mĩ sắc bén, người nọ bên cạnh cũng không nhường một tấc, làn da chị phơi nắng thành màu đồng, khiến cho ngũ quan càng thêm lập thể thâm túy như tượng đất.
Chị bọc một kiện áo khoác quân đội, sau khi gỡ xuống mũ trên đầu, chính là mái tóc ngắn sạch sẽ lưu loát , uống trà, đại mã kim đao ngồi ở trên băng ghế.
Trên người có một hương vị hãn phỉ .
Tô Hiểu Mạn nhìn Tạ Minh Đồ, lại nhìn Khương Cẩn Vũ, nghĩ thầm hai người này đứng chung một chỗ, so với nói là chị em, chi bằng nói là anh em.
Khương Cẩn Vũ hơi lùn một chút so với Tạ Minh Đồ, nhưng chị tuyệt đối vượt qua 1m78, nếu là đại ca nhị ca bốn người này đứng chung một chỗ……
Như vậy hình ảnh chỉ cần là tưởng tượng, liền cảm thấy tim đập gia tốc.
“Đây là hai đứa cháu trai cháu gái của chị?”
“Thật là trắng trắng nộn nộn.”
Tô Hiểu Mạn nói: “Chị ba…… Muốn ôm một cái hay không ?”
Khương Cẩn Vũ lúc này lộ ra thần sắc khó xử , lại vẫn là căng da đầu bế em bé mềm như bông vào trong ngực, tư thế lệnh của chị khiến Tô Hiểu Mạn cảm thấy vô cùng quen mắt, tư thế cứng đờ này, giống hệt như Tạ Minh Đồ khi mới ôm con.
Nên không phải là truyền thống của cả nhà bọn họ?
Khương Cẩn Vũ vô cùng lo lắng: “Nó sẽ không khóc chứ?”
“Liệu chị có làm bé khóc hay không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-vo-cua-phan-dien/chuong-464-chi-ba.html.]
Tô Hiểu Mạn cười lắc đầu: “Sẽ không, hiện tại bé mới ăn uống no đủ, tính tình rất ngoan, lười không buồn khóc.”
“Em gái nó càng thích khóc hơn.”
Trên thực tế hai tiểu gia hỏa đều không thích khóc, bọn chúng chỉ thích gào khan, gào xong rồi thì cười ha ha ha không ngừng, cần có người ở bên cạnh đi dỗ chúng.
Buông em bé mềm như bông xuống, cả người Khương Cẩn Vũ đều sống lại, lòng còn sợ hãi: “Ôm trẻ con cũng thật không dễ dàng.”
Bà nội Khương: “Luyện nhiều chút là ôm thuận tay.”
Khương Cẩn Vũ lắc đầu: “Không dám không dám.”
Bà nội Khương: “Còn có cái gì mà hỗn thế tiểu ma vương như cháu không dám làm? Chẳng lẽ về sau tới con của mình cháu cũng không ôm?”
“Lão nhị nói cháu không gả đi được, không ai dám cưới cháu đâu.”
Bà nội Khương: “Cháu cứ nghe nó nói bừa……Nhưng mà, Cẩn Vũ à, gần đây có phải là cháu cao lên hay không?”
Khương Cẩn Vũ hàm hàm hồ hồ: “Có chút.”
“Lãnh đạo vẫn chưa sắp xếp giới thiệu đối tượng cho cháu?”
“Giới thiệu, tất cả đều không thích hợp.”
Bà nội Khương: “Vậy cháu thích dạng người nào?”
Khương Cẩn Vũ: “Như anh cả vậy.”
Tô Hiểu Mạn nghe bọn họ nói đến thú vị, nghĩ thầm chị ba đích xác muốn tìm người cao to khí thế hung ác như anh cả, mới xứng đứng ở bên cạnh chị ba.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
“Em dâu, lần sau đi tới chỗ chị bên kia, dẫn em đi biển bắt hải sản sờ sao biển.”
Tô Hiểu Mạn cười, “Vâng.”
Khương Cẩn Vũ là cái người không ngồi được mãi trong phòng, cho dù bên ngoài trời giá rét, chị cũng muốn chạy ra đi, ở trong sân đắp người tuyết.
Chị đã sớm động tâm với sân tuyết trắng xóa này.
Trước đây chị sống rất nhiều năm trên hòn đảo nhỏ nhiệt đới , nào gặp qua tuyết trắng như này? Trên đời này không chỉ có chó đất Thục sủa mặt trời, còn có chó Việt sủa tuyết, đều là chưa từng gặp qua.
Chị dọn hết tuyết trong sân lại một đống, tính toán đắp một người tuyết cao to lực lưỡng, lại tìm bà nội nhờ chụp bức ảnh, chờ khi nào về lấy ra cho mấy anh em tốt xem.