Thập Niên 70 Xuyên sách thành vợ của phản diện - Chương 400 - Song Thai
Cập nhật lúc: 2024-04-19 22:05:28
Lượt xem: 1,343
Ngày hôm sau Tô Hiểu Mạn tỉnh dậy, vẫn còn quyến luyến trong ổ chăn không muốn tỉnh dậy, làm thái hậu thật sự quá sướng, còn có thể sờ nắn tiểu hoàng đế đáng yêu, tiểu hoàng đế này lớn lên rất giống Tạ Cẩu Tử, mà khi rảnh rỗi không có việc gì còn có thể truyền thái y.
Đáng tiếc mơ chung quy vẫn chỉ là mơ mà thôi, sau khi mộng tỉnh thì tất cả sẽ hoá thành hư không, chẳng có thái y họ Tạ hay tiểu hoàng đế nào ở đây cả, nhãi con đáng yêu trong mơ cũng chẳng còn nữa.
Tuy rằng Tô Hiểu Mạn đã không còn nhớ hình dáng của người trong mộng nữa, nhưng cô lại biết rõ ràng rằng nhãi con kia vô cùng đáng yêu!!!
Thế cho nên sau khi Tô Hiểu Mạn tỉnh dậy còn ngồi trên giường đất buồn bã một thời gian nữa.
... Nhãi con hoàng đế đáng yêu và thái y họ Tạ đẹp trai của cô biến mất hết rồi.
Tạ Minh Đồ bưng tới cho cô một bát mì , thấy cô héo như cà tím dầm sương, vội vàng ôn nhu hỏi cô: "Mạn Mạn, làm sao vậy? Đêm hôm qua ngủ không ngon sao?"
Tô Hiểu Mạn lắc lắc đầu, nghĩ thầm không phải không ngủ ngon , mà là ngủ ngon quá, nằm mơ một giấc mơ cực kì cực kì đẹp, "Em mơ một giấc mơ."
Tạ Minh Đồ cười cười hôn lên khóe môi cô, tự nhiên như ruồi mà sờ lên cổ tay cô: "Mơ cái gì?"
Mặt Tô Hiểu Mạn hơi đỏ lên: "Quên hết phần lớn tình tiết rồi, dù sao thì nó cũng là một giấc mơ vô cùng vô cùng đẹp đẽ!"
Tuy rằng sau khi tỉnh lại Tô quý phi còn nhớ rõ đại khái tình tiết trong mơ, nhưng mà giấc mơ đáng hổ thẹn này, Tô Hiểu Mạn tuyệt đối sẽ không bao giờ kể cho những người khác nghe, cho dù có là đồng chí Tiểu Đồ, cô cũng không muốn nói cho anh nghe đâu.
Trong mơ anh và em yêu đương vụng trộm gì gì đó…
Quá thẹn, rõ ràng ngoài đời thực họ là hai vợ chồng.
Tạ Minh Đồ tò mò hỏi: "Phải vậy không? Mơ thấy cái gì vậy?"
Tô Hiểu Mạn tự hỏi một chút, quyết định vận dụng bút pháp xuân thu, nhặt những chi tiết có thể nói miêu tả cho anh nghe: "Em nằm mơ thấy anh và con của chúng ta, ngay từ đầu giấc mơ, hai chúng ta đã hao tổn tâm trí."
Tạ Minh Đồ: "Sao vậy?"
Tô Hiểu Mạn: "Phải tranh thủ lấy được hộ khẩu ở kinh thành cho con mình."
Tạ Minh Đồ: "....??!! Hộ khẩu cho con?!"
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-vo-cua-phan-dien/chuong-400-song-thai.html.]
"Vâng, dù sao thì sau đó cũng thành công, sau đó hai người chúng ta đều thành công trong sự nghiệp cả..." Tô Hiểu Mạn ba phải mà dùng vài từ nói xong kết cục của giấc mơ.
"Thật vậy sao?" Tạ Minh Đồ cười: "Trong mộng Mạn Mạn thấy anh lái máy bay hay sao?"
Tô Hiểu Mạn thiếu chút nữa bị nước miếng của chính mình làm cho sặc chết: "Ừ vâng.... Không khác biệt là mấy, tóm lại trong mơ anh cực kì đẹp trai."
"Nhưng mà chúng ta không có sinh con gái mà là một đứa bé trai."
Tô Hiểu Mạn nhớ tới bé Tạ Cẩu Tử nhỏ đáng yêu kia, có hơi thèm, cô đang tiếc hận giấc mộng này quá ngắn, sau đó Tô thái hậu ăn uống thì lại có dấu hiệu mang thai, còn chưa kịp bắt mạch thì cô đã tỉnh mộng.
Nếu giấc mộng này dài thêm chút nữa, có khi còn có cái áo bông nhỏ đáng yêu, Tô Hiểu Mạn âm thầm rơi lệ ở trong lòng, thầm nghĩ giấc mộng đẹp như thế này không biết bao giờ mới được trải nghiệm lần nữa, dù sao những thứ trong mộng đều là hư ảo, mơ tới cuối cùng thì cái gì cần có đều sẽ có mà thôi!
“Mạn Mạn…” Nghe xong lời cô nói, Tạ Minh Đồ lại ngẩn người ra, khẩn trương mà bắt lấy cổ tay của coo.
“Mạn Mạn, hình như anh thấy là song thai.”
—- Hình như thấy là song thai? Nghe thấy những lời này Tô Hiểu Mạn bị dọa cho quên hết sạch cái gì mà thái hậu cái gì mà nhãi con, trong đầu chỉ quanh quẩn mấy lời Tạ Minh Đồ vừa mới nói.
Song song song song…. song thai?
Cô mang song thai?
Gia hỏa này mới học y được mấy ngày làm sao mà dám nói dõng dạc ra mấy lời này?
“Có phải anh đang trêu đùa em đúng không?” Tô Hiểu Mạn vô cùng khẩn trương nhìn anh.
Biểu tình Tạ Minh Đồ cực kỳ nghiêm túc, tiếp tục vuốt mạch của Tô Hiểu Mạn: “Mạn Mạn, anh cũng không dám xác định.”
Tô Hiểu Mạn cầm cái gối đầu đập anh một phát.
“Đi, chúng ta đi bệnh viện, tên lang băm như anh mà khám ra được, siêu âm B của bệnh viện khẳng định sẽ rõ ràng hơn.”
“Nếu mà làm em sợ bóng sợ gió một hồi thì anh xong đời rồi!”