Thập Niên 70 Xuyên sách thành vợ của phản diện - Chương 392 - Chế Tạo Máy May
Cập nhật lúc: 2024-04-19 22:01:53
Lượt xem: 1,919
Gạo kê cay là do bà nội Khương nhất định phải bắt bọn họ mang theo.
Vô cùng cay, cho vào nước tương rất có mang cảm giác, không thể bỏ nhiều được, chỉ cần bỏ một chút xíu thôi là có thể cay đến đỏ cả mặt rồi.
Nhưng mà dùng để pha nước chấm rau xanh đậu hủ gì đó ăn rất ngon, nhìn thấy ông cụ Đoạn ở bên cạnh đang nhìn sang bên này với ánh mắt thèm thuồng cũng học theo mà múc thêm một đĩa, Tô Hiểu Mạn cũng thử một chút vị tương vừng bên này, thịt dê chấm với tương vừng lại mang theo một mùi vị thơm ngon kiểu khác.
Rau dưa chấm với tương vừng cũng mang đến một loại mùi vị khác lạ riêng, nếu lại rải thêm một chút đậu phộng, thịt bò viên linh tinh ở trên, hương vị chắc chắn sẽ không tồi.
Ông cụ Đoạn thử chấm một chút tương ớt gạo kê ở trong đĩa, ngụm đầu tiên đã khen không dứt miệng: “Hương vị cũng không tệ lắm”, đến miếng thứ hai miếng thứ ba đã bị cay đến mức đỏ mặt, nói: “Cái này các cháu lấy ở đâu ra thế, ớt này cũng quá cay rồi đó.”
“Ông à, ông vẫn nên ăn tương vừng đi.”
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
“Cái tương vừng này cũng chưa phải đồ xịn thực sự đâu, chờ tí nữa ông về đến nhà sẽ đưa cho Tiểu Tạ một lọ mang về, sau này các cháu ăn thử xem.”
Tô Hiểu Mạn cười thành tiếng, nghĩ thầm trong nhà có một cẩu tử như có một bảo bối, anh làm gì mà lại khiến ông cụ này yêu thích đến mức như vậy chứ?
Về sau cũng không biết sẽ hấp dẫn những cụ ông như thế nào đây, những người như vậy ở trong kinh thành thì rất nhiều người có năng lực đó.
Ba người xúm vào ăn một lúc đã hết một nồi canh thịt dê, Tô Hiểu Mạn ước chừng một mình Tạ Minh Đồ đã ăn hết hai ba viên cải trắng, xem ra đống cải trắng như ngọn núi ở trong nhà kia cũng chưa chắc sẽ đủ ăn, có lẽ còn phải mua nhiều hơn một chút.
Trách không được thấy những người mua cải trắng bên này, ai cũng xếp thành hàng thành đôi để mua, ai mà không biết thì còn tưởng rằng đang đi mua sỉ về để bán.
Sau khi ăn xong, Tạ Minh Đồ chơi cờ tướng với ông Đoạn thêm một lát, ông Đoạn cũng là một người rất thú vị, người còn sẽ nói tướng thanh, nghe nói trước kia khai trương bán quá nghệ, chọc cho Tô Hiểu Mạn cười rất vui vẻ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-vo-cua-phan-dien/chuong-392-che-tao-may-may.html.]
“Bây giờ giọng nói cũng không được tốt nữa rồi, không nói nữa.”
Tô Hiểu Mạn dựng ngón tay cái với ông ta: “Ông cũng rất có tài nha, lợi hại lợi hại.”
“Hay là theo ông học đi?”
“Nhưng mà cháu không học được đâu.”
“Tiểu Tạ nhà ông đâu?”
“Thằng bé muốn đi học chế tạo máy bay.”
Bác Đoạn cũng ngồi ở nhà bọn họ một lúc rồi mới ra về, nhà bác ấy cũng chỉ có mình bác ấy, một ông bác cô đơn không có người giúp đỡ, Tết đến nhìn thấy hình ảnh nhà nhà người người quây quần bên nhau, trong lòng ông ấy cảm thấy vô cùng buồn bã, hôm nay gặp được Tạ Minh Đồ, ông cảm thấy không giải thích được mà muốn nói chuyện với chàng trai này, ai biết tên nhóc này cũng là người rất thú vị, dẫn ông đến nhà chơi, sau khi ngồi nói chuyện với đôi vợ chồng son này, trong lòng ông cảm thấy vui sướng hơn rất nhiều.
Vợ chồng Tô Hiểu Mạn cũng không thu tiền canh thịt dê của ông ấy, tất cả coi như là ngồi nghe một tiết mục Tướng thanh, Tạ Minh Đồ đưa ông ấy về, lúc anh quay về, ông Đoạn tặng cho anh một giỏ trứng bồ câu, và một con bồ câu đã làm thịt rồi.
“Mang về hầm lên bồi bổ cho vợ của cháu.”
“Chúc hai vợ chồng nhanh chóng có em bé.”
Trước đây bác Đoạn đã từng nuôi chim bồ câu ở Bắc Kinh, ông ấy nuôi một đám chim bồ câu, chỉ là hiện tại nhà nước không cho phép nuôi nữa, tuy nhiên ông ấy cũng tự ý nuôi rất nhiều, bác Đoạn rất giỏi trong việc huấn luyện bồ câu, bây giờ nuôi bồ câu cũng là nuôi giấu, một đám chim bồ câu được thả ra, ai biết được là do người khác nuôi hay chim bồ câu ngoài tự nhiên.
Tô Hiểu Mạn rất ngạc nhiên khi nhìn thấy bồ câu và giỏ trứng chim bồ câu mà Tạ Minh Đồ mang về, trong lòng thầm nghĩ bác Đoạn là người biết cách đối nhân xử thế, không phải là loại người ăn không trả tiền.
“Có phải anh nghe được tiếng kêu của mấy con chim bồ câu không?”