Thập Niên 70 Xuyên sách thành vợ của phản diện - Chương 316 - Lật Trời
Cập nhật lúc: 2024-04-18 19:31:42
Lượt xem: 2,730
Tại sai ông trời lại không đưa tới cho ông một đứa cháu trai thông minh và một đứa cháu dâu xinh đẹp cơ chứ?
Lão Khương sắp được bế chắt nội tới nơi rồi, phải làm sao bây giờ?
Dương Mỹ Hạnh vừa về phòng đã thấy ông bạn già của mình thở ngắn than dài, “Ngày nào ông cũng chỉ biết thở ngắn than dài, than cái gì mà than? Nhà họ Khương bên cạnh có chuyện gì thế, lần này ông không đi xem náo nhiệt à?”
Vương Tấn An trợn trắng mắt, “Tôi đi xem náo nhiệt cái gì, lại nghe lão Khương một câu cháu dâu rồi lại một câu cháu dâu út chắc? Cả thế giới chỉ có mỗi cháu dâu nhà ông ta chắc?”
Dương Mỹ Hạnh phụt một tiếng bật cười, “Nhưng đúng thật là ông ấy có cháu dâu còn gì. Hiểu Mạn nhà ông ấy đúng là xinh đẹp ghê, mấy đứa cháu gái nhà mình kém hơn so với con bé thật. Ông nói xem đứa cháu trai kia nhà ông ấy ăn gì mà lớn lên vậy? Trông đẹp trai sáng sủa ghê.”
“Ngày đó ông có thấy thằng bé mặc quân trang không? Ông có thấy không?! Quá là đẹp trai luôn ——”
Vương Tấn An hừ thật mạnh một tiếng, chê bai: “Trông ẻo lả muốn chết, nhất định là không chịu nổi khó khăn.”
“Ông đừng có mà nói bậy, người ta lợi hại lắm đấy! Đã thông minh, có trí nhớ tốt mà thể lực cũng tốt nữa cơ. Tôi đã tận mắt nhìn thấy lão Khương huấn luyện cháu mình rồi, ông chưa thấy qua chắc?”
Càng nói thì trong lòng Vương Tấn An càng chua chát, cực kỳ ấm ức: “Bà nghĩ thử xem, hồi còn trẻ lão Khương trông cũng bình thường, còn chẳng đẹp trai bằng tôi nữa. Trong cả làng trên xóm dưới thì tôi là người đẹp trai nhất còn gì! Kết quả cháu trai của ông ta thế mà lại đẹp trai như vậy, cháu trai tôi thì…… Ài.”
“Tôi gọi điện thoại cho cháu trai chúng ta bảo nó mau chóng cưới vợ chút, thế mà nó lại dám trực tiếp cúp điện thoại của tôi! Cái đứa nhỏ này thật đúng là!”
Dương Mỹ Hạnh vẫy vẫy tay, “Ông cứ nhất định phải hơn thua với lão Khương làm cái gì? Các ông đã đấu nhau mấy thập niên rồi đấy, ông không chê phiền nhưng tôi thì chê.”
“Chờ mấy ngày nữa mời bọn họ tới nhà chúng ta chơi.”
“Vậy thì tôi phải gọi cháu gái tới đây, gọi nhiều một chút mới được. Ông ta có cháu dâu xinh đẹp, cứ làm như tôi không có mấy đứa cháu gái đáng yêu ấy!”
Dương Mỹ Hạnh chậc chậc hai tiếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-vo-cua-phan-dien/chuong-316-lat-troi.html.]
Tô Hiểu Mạn và bà nội Khương đang cùng nghiên cứu máy may mới mua. Kỹ thuật dùng máy may của bà nội Khương chẳng ra sao, hồi còn trẻ bà chẳng thích dẫm máy may chút nào. Thế nhưng bây giờ thật ra bà lại rất có hứng thú, nói là muốn cùng cháu dâu học xem phải dùng máy may như thế nào.
Tô Hiểu Mạn dạy bà may, còn ông nội Khương thì xoa eo đứng nhìn bên cạnh.
Ông càng nhìn càng nhíu mày, dứt khoát bảo bà nội Khương tránh ra để ông tới làm mẫu. Nhiều năm như vậy chưa dùng lại thứ đồ này nhưng giờ dùng lại ông vẫn quen đường quen nẻo lắm.
Bà nội Khương và Tô Hiểu Mạn đứng bên cạnh nhìn lẫn nhau một cái, nghẹn cười, “ Bà vẫn còn giữ quần áo mà năm đó ông cháu tự tay làm cho bà đấy, để bà lấy cho cháu xem thử nhé.”
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Ông nội Khương vội vàng nhảy ra khỏi máy may để ngăn cản vợ mình: “Không được nhìn ,có gì đẹp đâu mà nhìn! Bà giữ cái thú rách nát đó nhiều năm như vậy làm gì hả?”
“Không thú vị, không thú vị, thực sự là chẳng thú vị chút nào”
“Bà nên cảm thấy may mắn vì được gả cho một tên nghèo tham gia quân ngũ suốt ngày mặc quân trang như tôi đi! Nếu không gả cho tôi thì bà đã bị người ta chê bai rồi, đến quần áo đều còn chẳng biết làm nữa là.”
Bà nội Khương thở dài một hơi, thừa nhận: “Đúng vậy, quân trang của ông ấy mà rách thì ông ấy đều tự tay may vá lại hết đấy. Quần áo hồi nhỏ của con cháu nhà mình cũng đều là do ông nội cháu tự làm.”
Tô Hiểu Mạn nghĩ thầm, có vẻ như ông nội mình hiền huệ thật đấy.
Chẳng biết Tạ Cẩu Tử có cái loại tay nghề tổ truyền này không nhỉ?
Ông nội Khương: “……” Loại chuyện này không cần thiết phải mặt đề cập đến trước mặt cháu dâu đâu.
“Ông nội cháu may vá quần áo cũng đẹp lắm đấy, cháu muốn xem thử không? Cái chăn cũ bị rách từ mấy ngày trước ở trên giường của ông bà cũng là do ông nội cháu đeo kính lão để vá lại đấy……”
Tô Hiểu Mạn mỉm cười, “Được ạ được ạ! Bà nội ơi, chúng ta đi xem đi.”
Ông nội Khương: “……”
Hai người phụ nữ này muốn ở nhà lật trời lên rồi.