Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thập Niên 70 Xuyên sách thành vợ của phản diện - Chương 305 - Thỏa Mãn

Cập nhật lúc: 2024-04-18 19:26:31
Lượt xem: 2,792

Hôm nay hai người họ không đến nhà họ Tô, ở nhà cùng nhau ăn mừng năm mới, không có bâc bề trên nào khác chỉ có hai người ở bên nhau, Tô Hiểu Mạn còn châm hai cây nến đỏ, không khí vô cùng lãng mạn, ánh nến chiếu lên khuôn mặt của hai người.

Cho dù chỉ có hai người đón giao thừa cùng nhau nhưng Tô Hiểu Mạn cũng nấu một bàn đầy đủ các món, nào là gà vịt nhà nuôi, nào là cá nhà nuôi, nào là trong nhà….Không đúng, cá này là do Tạ Minh Đồ câu từ trong con sông đóng băng, mùa đông cá vô cùng béo, anh ấy câu được rất nhiều, trong đó còn có một vài con cá con, đã bị Tô Hiểu Mạn đem đi nấu món bánh cá chiên giòn.

Ở giữa bàn ăn còn có một bát canh sủi cảo to, cô múc cho Tạ Minh Đồ một bát, anh ấy húp một ngụm cắn một miếng, phát ra tiếng kêu sì sà sì sụp.

Tô Hiểu Mạn còn gói mấy cái sủi cảo nhân chân gà ngâm ớt cay, khiến cho anh ăn cay muốn chết.

Bà nội gửi tặng một hộp chân gà ngâm ớt cay, ông nội ăn xong còn phải kêu cay.

"Mạn Mạn, lần sau có thể không gói sủi cảo nhân này được không?" Tạ Minh Đồ uống một hớp nước, đôi môi của anh đã bị cay đến sưng vù lên.

Mặc dù anh có thể ăn cay, nhưng không có nghĩa là anh có thể ăn được đồ ăn cay như vậy.

Tô Hiểu Mạn cười bóp mặt anh, nói: "Tâm ý của bà nội, phải có người ăn, anh xem, nhiều đồ ăn như vậy anh đều ăn hết hơn nửa rồi."

“Ngoan nào, đây chính là món ăn bà nội tự tay làm, anh phải ăn nhiều một chút.”

“Nói không chừng lúc này ông nội, bà nội đều đang nhớ đến hai vợ chồng chúng ta đấy!!!”

Tạ Minh Đồ: “……”

Mặc dù như vậy, một bàn cơm Tất niên đã bị anh ăn sạch hết bảy tám phần rồi, Tô Hiểu Mạn cảm thấy anh ấy quả thật như một cái máy tiêu diệt cơm vậy.

Ăn xong bữa cơm Tất niên cũng không có hoạt động vui chơi nào cả, hai người nắm tay nhau ngồi trước cửa nhà ngắm sao, trong thôn thỉnh thoảng sẽ vang lên tiếng về pháo nổ, cùng với tiếng ồn ào ríu rít của mấy đứa trẻ con.

Nắm lấy bàn tay anh, Tô Hiểu Mạn chỉ lên chiếc đèn lồng treo trên hiên nhà, bảo Tạ Minh Đồ dạy cô cách làm đèn lồng đỏ, cũng không biết dạy kiểu gì mà nụ hôn của anh liền rơi trên trán cô, sau đó cả người cô bị bế bổng lên, cánh cửa đóng sập lại chặn những cơn gió lạnh ở bên ngoài.

Mọi tiếng ồn bên ngoài đều không nghe thấy gì cả.

Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD

Chỉ có hai người ôm nhau trong ổ chăn ấm nóng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-vo-cua-phan-dien/chuong-305-thoa-man.html.]

Ngọn nến đỏ rực bên cạnh còn chưa kịp cháy hết, ánh nến mơ hồ run rẩy, phản chiếu hai bóng người lay động trên tường.

Từ cuối năm đến đầu năm, con thỏ nhỏ chui vào trong chuồng cỏ, cứ như vậy trải qua một năm.

Mùng một đầu năm.

Tạ Minh Đồ ngày xưa luôn quen thói dậy sớm nhưng lúc này vẫn còn nằm vạ trên giường.

Đêm qua trời mới có một trận tuyết, sáng sớm đã tan gần hết, nhưng trong tai Tạ Minh Đồ vẫn cứ văng vẳng tiếng tuyết rơi rào rạt lúc nửa đêm, cùng với tiếng khóc và tiếng nức nở xin tha của cô.

Nhịn không được mà nhớ lại dư vị lúc đó.

bàn tay chống cằm, khởi động nửa thân thể, tay trái cuốn lấy một lọn tóc đen, anh nhẹ nhàng kéo Mạn Mạn vào sát chính mình.

Lọn tóc quấn quanh ở đầu ngón tay, đầu ngón tay muốn chạm tới gương mặt non mềm, lại rụt về ngay khi sắp đụng tới.

Luyến tiếc đánh thức cô.

Tối hôm qua cô đã quá mệt mỏi rồi.

Lại cầm lấy lọn tóc khác của cô, đặt xuống một cái hôn mềm nhẹ, biểu tình của Tạ Minh Đồ là hoàn toàn thỏa mãn.

Khóe miệng anh mang theo chút tươi cười mà chính bản thân anh cũng chưa phát hiện, cảm giác ngọt ngào kia chui vào nơi mềm mại nhất trong trái tim, cũng chỉ mới ngày hôm qua thôi, Tạ Minh Đồ lần đầu tiên phát hiện chính mình cũng hư hỏng như vậy.

Anh chỉ muốn làm cho cô khóc, khiến cô xin tha liên tục, còn gọi anh rất nhiều lần là anh Minh Đồ, cho dù sau khi anh âu yếm Mạn Mạn xong nhất định cô sẽ không cho anh sắc mặt tốt.

Anh không cảm thấy hối hận chút nào.

Không những không hối hận mà thậm chí lần sau vẫn sẽ tiếp tục làm như vậy.

Muốn làm cho Mạn Mạn khóc lên ở dưới thân anh.

Nếu không phải trải qua ngày hôm qua, Tạ Minh Đồ cũng không biết được rằng hóa ra trên đời này lại có chuyện vui sướng tới như vậy, anh vốn tưởng rằng giống như trước đó, để Mạn Mạn giúp cho anh, là anh cũng đã vô cùng thỏa mãn.

Loading...