Thập Niên 70 Xuyên sách thành vợ của phản diện - Chương 282 - Giận Sôi Máu
Cập nhật lúc: 2024-04-18 19:18:44
Lượt xem: 2,673
Vương Tấn An bực bội nói: “Không tìm!”
Vợ ông không nhắc đến cái lão già Khương Nhược Quân ở cách vách thì không sao, nhưng vừa nhắc đến lại khiến Vương Tấn An tức giận sôi máu.
“Không phải ông nói phải đi an ủi hai vợ chồng nhà họ sao? Haiz….Ai có thể ngờ được lại xảy ra chuyện như vậy chứ.”
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Vương Tấn An cười lạnh hai tiếng ‘Haha’, nói: “Ông ta còn cần tôi phải an ủi sao? Còn cần tôi an ủi cái gì chứ?”
“Bây giờ ông ấy đang vô cùng vui vẻ vì có một đứa cháu trai ‘giống ông ấy’ đâu!!!”
“Bà không nhìn thấy vẻ mặt vui tươi hớn hở của ông ấy hôm nay đâu.”
Hôm nay lão già đó mang theo đứa cháu trai ruột của ông ta chạy đến trước mặt ông khoe khoang, nói cái gì mà chúa trai của tôi rất giống tôi, là bản sao năm đó của tôi, ông thấy thằng bé có đẹp trai không? Mấy đứa cháu trai nhà ông đều không đẹp trai bằng tiểu Đồ nhà tôi đúng chứ?
—— Đẹp trai hay không đẹp trai?
Vương Tấn An hít một hơi thật sâu, trong lòng nghĩ thầm ông đẹp trai cái rắm, cái lão già họ Khương kia, ông nghĩ rằng năm đó ông trông như thế nào tôi lại còn không biết sao?
Còn cái gì mà là bản sao của ông ấy, sao da mặt ông ấy có thể dày được như vậy chứ!
Hơn nữa đàn ông có khuôn mặt đẹp thì có tác dụng gì chứ? Lớn lên đẹp trai thì có ích gì? Ngoài việc dùng để thu hút con gái thì không có tác dụng gì khác.
Lúc đó nhìn đứa cháu trai cao lớn khôi ngô mới nhận về của ông ấy, trong lòng Vương Tấn An đã cảm thấy vô cùng ghen tị rồi, nhưng nghĩ đến trong nhà ông ấy vừa xảy ra chuyện như vậy, thôi thì cứ để ông ấy khoe khoang một chút đi.
Ai biết lão Khương lại nói: “Cháu trai của tôi giống hệt tôi khi còn trẻ, trước đây ông không phải không tin tôi đã thuộc lòng quyển từ điển sao? Còn nói chuyện này tôi còn lâu mới làm được, ông nhìn xem, cháu nội của tôi đọc thuộc lòng quyển từ điển một cách dễ dàng như vậy.…..”
“Sao thế, ông không tin à, nếu không tin thì tôi bảo thằng bé đọc thuộc cho ông nghe một chút.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-vo-cua-phan-dien/chuong-282-gian-soi-mau.html.]
“Như thế nào? Đọc không sai đi, lần này ông tin rồi chứ….”
“Ha ha, tiểu Đồ nhà tôi còn có một cô vợ vô cùng xinh đẹp, tôi nói với ông này, lần này tôi thắng ông rồi nhé, tiểu Đồ nhà tôi lấy vợ rồi, cháu trai của tôi có vợ rồi, cháu trai của ông bao giờ mới lấy vợ?”
“Đợi thêm vài năm nữa tôi sẽ được ôm chắt nội, tiểu Đồ nhà tôi đẹp trai như vậy, nếu không sinh đứa con gái thôi, đến lúc đó tôi được bế chắt gái….”
Vương Tấn An nghe vậy chỉ cảm thấy lời nói lan man của ông ấy vô cùng ồn ào, giống như con ruồi trong nhà vệ sinh bay vo ve làm người ta cảm thấy bực mình, đáng sợ hơn chính là đuổi thế nào đều đuổi không được.
Khó khăn lắm mới đuổi được cái lão ôn thần kia đi, vậy mà vợ ông vừa về đã nhắc đến lão già kia!
Không được, ông không thể thua lão Khương nhà bên được.
Tạ Nhã Tri nấu một bàn đồ ăn, người trên bàn cơm chỉ giảm chứ không tăng, chỉ còn lại có hai “mẹ con” bà ta và Khương Yến Đường, ngay cả Khương Lập Dân cũng không có tới quấy rầy bọn họ.
Tối hôm qua tranh cãi với Khương Lập Dân cả một buổi tối, cũng không phân rõ ra được ai đúng ai sai. Cả đêm Tạ Nhã Tri không ngủ ngon được, lăn qua lộn lại nghĩ tới chuyện xảy ra lúc ban ngày, con trai ruột nói, lời chồng mình nói, và… lời đứa con dâu kia nói, đều trình chiếu lại rõ ràng trong đầu bà ta.
Thế cho nên tới sáng mới uể oải ỉu xìu, Tạ Nhã Tri dứt khoát đi tới trường học xin nghỉ mấy ngày vì bị bệnh, trong nhà bà ta xảy ra chuyện như vậy, bên chỗ trường học đều đã biết hết rồi, tin đồn nhảm nhí lại càng truyền nhanh hơn, chỉ là không dám chỉ trỏ nói trước mặt Tạ Nhã Tri mà thôi, hiện tại Tạ Nhã Tri muốn xin nghỉ, đương nhiên là lãnh đạo sẽ phê duyệt.
“Nghe nói chưa? Đứa con ruột của cô giáo Tạ không phải là con ruột của cô ấy.”
“Là Khương Yến Đường á? Tôi từng nghe cô giáo Tạ nói về đứa con trai này của bà ấy, sao tự dưng lại biến thành không phải con trai ruột nữa?”
“Con trai ruột của cô ấy bị một bà già điên ôm về nông thôn nuôi nấng, đúng là tạo nghiệt mà, nghe nói từ nhỏ đã sống không được tốt, cũng không có văn hóa, hiện tại tới ở với mẹ ruột, hẳn là sau này sẽ sống yên bình…”
“Ai, đứa bé đó cũng đáng thương, trước kia sao lại sơ sẩy tới mức để người khác ôm nhầm con mình được chứ?”
“Không rõ lắm, đứa bé Khương Yến Đường này cũng là…”
…