Thập Niên 70 Xuyên sách thành vợ của phản diện - Chương 276 - Xem Kịch Vui
Cập nhật lúc: 2024-04-18 19:16:45
Lượt xem: 2,179
Bà quay đầu lại thì thấy Tạ Minh Đồ sức sống tràn trề bên ngoài, không thể không cảm thán một câu: “Tinh lực của người trẻ tuổi đúng là tốt thật đấy.”
Vốn dĩ bà nội Khương cho rằng đứa cháu trai út của mình bị hai người kia đưa ra ngoài rèn luyện thì lúc về sẽ không thể động đậy nổi, ai biết thằng bé vẫn sinh long hoạt hổ như vậy, trên người một chút mệt mỏi cũng không có.
Bà nội Khương đá một cái lên đùi ông nội Khương, “Ông đối xử với Tiểu Đồ của tôi khá tốt đấy.”
Ông nội Khương lần đầu tiên cảm thấy mệt tâm xoa xoa giữa trán, vậy mà tên cháu trai kia có thông cảm cho lão già như ông đâu.
Cũng không biết là thằng khỉ nhỏ từ đâu chui ra.
Sau khi mắng mỏ xong thì trong lòng ông lại cười ha ha, thật không hổ là cháu trai ruột của Khương Nhược Quân ông!
Tô Hiểu Mạn phơi quần áo xong xuôi, xua đuổi chú ong mật cứ kêu ong ong ong ầm ĩ bên cạnh, kiên nhẫn mà dỗ dành anh: “Quần áo trên người anh đã ướt hết rồi, mau đi tắm rửa đi kẻo bị cảm lạnh đấy.”
Tạ Minh Đồ gật gật đầu rồi đi tắm rửa, lúc đi còn lưu luyến nhìn cô một lúc lâu.
Sự dính người kia quả thực là không muốn thấy không được.
Bà nội Khương thấy thế liền cảm khái một câu: “Vẫn là người trẻ tuổi có tinh lực mà, nhìn đôi vợ chồng son này mà xem.”
Ông nội Khương hừ hừ: “Năm đó tôi còn có tinh lực hơn kìa.”
Bà nội Khương: “Ông cứ khoác lác đi, ai thèm tin ông chứ.”
Ông nội Khương đắc ý đáp: “Cháu trai út của tôi tin!!!”
Lúc kể chuyện hồi trẻ thì ông nội Khương rất là đau đầu, ông sợ cháu trai út của mình phát hiện ông khoác lác.
May là tuổi tác ông khá lớn, ai cũng không có chứng cứ chứng minh là ông khoác lác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-vo-cua-phan-dien/chuong-276-xem-kich-vui.html.]
Tô Hiểu Mạn và bà nội Khương lấy chút hạt dẻ tươi rang đường nóng hổi cho những người đàn ông này ăn, còn pha một ít trà hoa quế, từng đóa hoa nhỏ màu vàng xinh đẹp ở trong nước tràn ra hương thơm nồng đậm.
Tô Hiểu Mạn rót trà, trên tay bà nội Khương cầm ly nước trà chưa uống được hai ngụm, trên bàn vỏ hạt dẻ cũng đã chất thành đống.
Một nồi hạt dẻ to đã ít đi hai phần ba.
Ba người vận động cả ngày nay nên lúc này cũng là đói bụng, bụng kêu to như hổ đói tái sinh, ăn hạt dẻ mà làm như ăn đậu phộng, một miếng một hạt. Tuy nhiên Tạ Cẩu Tử nhà bọn họ còn tính có lương tâm, lột bảy tám hạt dẻ xếp thành một đĩa nhỏ đặt trước mặt Tô Hiểu Mạn cùng bà nội Khương.
Khương nhị ca lúc này đã cầm ly trà hoa quế uống một hơi cạn sạch.
Ông nội Khương động tác cũng tương tự.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Tạ Minh Đồ…… Không cần nói cũng thế, đều là một mặt hàng.
Tô Hiểu Mạn cùng bà nội Khương liếc mắt nhìn nhau một cái, cảm thấy bọn họ còn phải nướng thêm khoai lang đỏ linh tinh mới được.
“Bà nội, bà đã từng làm món bí đỏ nướng bao giờ chưa?”
“A? Còn có thể làm như vậy? Bí đỏ phải nướng như thế nào? Toàn bộ một quả bí đỏ đặt lên trên lửa nướng?”
Bà nội Khương và Tô Hiểu Mạn cùng nhau đi nướng bí đỏ, Tô Hiểu Mạn lúc này còn hào hứng tính toán làm thêm món khoai nướng, lại tìm một chút bột mơ chua rắc bên trên bí đỏ cùng khoai lang đỏ làm món khai vị.
Mà ông nội Khương hiện tại tạm thời từ bỏ việc bắt nạt con cháu bằng sức mạnh, cùng Khương nhị ca đem Tạ Minh Đồ xách vào phòng đọc sách dạy dỗ.
Con cái nhà họ Khương bọn họ cũng không thể chỉ là liều lĩnh.
Ông nội Khương lúc nào cũng khoe chuyện ông năm đó yêu học tập như thế nào, Khương nhị ca tuy rằng nghe nhiều đến nỗi lỗ tai đều khởi cái kén nhưng cũng rất thích thú đi theo vào xem diễn.
“Bà nội, bọn họ ở phòng đọc sách sao?” Tô Hiểu Mạn cùng bà nội Khương đang rửa khoai lang đỏ cùng bí đỏ.
Bà nội Khương gật gật đầu: “Đúng vậy, ông nội con cất giấu không ít sách, thật ra bản lĩnh đọc sách của ông ấy cũng chỉ có vậy, nhà họ Khương chúng ta không phải cần có nhiều tài năng với văn học mới được. Cháu nhìn xem, ông ấy đem Tiểu Đồ kéo vào trong phòng sách khẳng định lại muốn nói chính mình năm đó ở hoàn cảnh gian khổ ghi nhớ từ điển khó khăn ra sao.”