Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thập Niên 70 Xuyên sách thành vợ của phản diện - Chương 262 - Không Có Tư Cách

Cập nhật lúc: 2024-04-18 12:12:01
Lượt xem: 1,867

Tuy nhiên, cái tát trên tay còn chưa kịp rơi xuống đã bị một bàn tay rắn chắc đưa ra nắm chặt lấy cổ tay ông ta, cổ tay bị bàn tay kia nắm lấy đó làm thế nào cũng không thể cử động được.

Trong lòng Khương Lập Dân có chút hoảng sợ, cho dù đã có tuổi nhưng ông ta cũng chưa bao giờ quên luyện tập công phu quyền cước của mình, vậy mà bây giờ lại bị một thằng nhóc mười tám mười chín tuổi nắm chặt cổ tay không thể động đậy.

Đôi mắt sắc bén giống như một con sói hoang kia của Tạ Minh Đồ nhìn chằm chằm vào ông ta.

Đây vẫn là đứa con trai út của ông.

“Ông không có tư cách chạm vào Mạn Mạn.”

Tạ Minh Đồ vứt tay ông ta ra, nói: “Đây là lần cuối cùng tôi lễ phép gọi hai người một câu chú Khương, dì Tạ, hôm nay tôi cùng Mạn Mạn chỉ là đến để gặp các người một lần, nếu như bây giờ đã gặp rồi, chúng tôi sẽ không làm phiền chú dì nữa.”

Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD

“Hy vọng về sau không cần gặp lại nhau nữa.”

“Mạn Mạn, chúng ta đi thôi.”

Tô Hiểu Mạn gật đầu, xoay người rời đi cùng Tạ Minh Đồ, hai người họ vừa mới mở cửa nhà họ Khương, phát hiện bên ngoài đang có một nhóm người đang châu đầu ghé tai xem diễn.

Vừa rồi thanh âm nói chuyện của mấy người họ ở trong phòng đều rất vang, đoán chừng mọi người bên ngoài cũng có thể nghe thấy.

Tô Hiểu Mạn nhìn thấy cảnh này thì không biết phải nói cái gì nữa : “……”

Hình ảnh này thật giống như trước đây hai người họ bước ra khỏi nhà họ Tạ, bên ngoài cũng có một đống người đứng xem náo nhiệt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-vo-cua-phan-dien/chuong-262-khong-co-tu-cach.html.]

Xem ra cho dù là cán bộ hay dân thường, dù là ở thành phố hay nông thôn, mọi người đều thích nghe bát quái.

Khương Lôi Ngạn nhìn thấy hai người Tạ Minh Đồ đi rồi, anh ngước nhìn đôi vợ chồng trước mặt mình, đột nhiên cảm thấy vô cùng nhạt nhẽo, anh nhớ lại những gì mình phải trải qua từ khi còn bé đến khi trưởng thành, làm một trong những đứa con từ nhỏ đến lớn không được quan tâm, anh cảm thấy anh em nhà anh còn so ra kém với một đứa con không có quan hệ huyết thống như Khương Yến Đường.

Nghĩ lại những gì anh nghe và nhìn thấy trong thôn Kiều Tâm, nhớ đến những lời người dân trong thôn nói, nghe được những gì xảy ra từ nhỏ đến lớn của đứa em trai này, một người đàn ông rắn rỏi như anh cũng không nhịn được mà quay người lặng lẽ khóc, vậy mà mẹ của anh cũng không có chút thương xót cho đứa con ruột từ nhỏ đã phải chịu khổ của mình, vừa trở về đã không thể chờ được mà muốn nhận Khương Yến Đường làm con nuôi.

Khương Lôi Ngạn cười nhạo nói: “Con cũng muốn sửa miệng gọi hai người là chú Khương, dì Tạ, hai người căn bản cũng không cần mấy đứa con như bọn con, hành động hôm nay của hai người thật khiến lòng con cảm thấy lạnh lẽo.”

Cơn giận của Tạ Nhã Tri còn chưa nguôi nói: “Lão nhị, con cũng muốn làm loạn à?”

Khương Lôi Ngạn lạnh lùng liếc nhìn bà một một cái, lạnh giọng nói: “Sau này đừng gọi điện thoại đến tìm con nữa, bây giờ con cũng không có đứa em trai nào cần chăm sóc cả, công việc của con cũng rất bận.”

“Sau khi kỳ nghỉ kết thúc, con lập tức phải chạy về doanh trại, sẽ không quấy rầy cuộc đoàn tụ của gia đình mấy người đâu.”

Khương Lôi Ngạn phất tay áo, bước ra cửa đuổi theo hai người Tạ Minh Đồ, cũng không cần biết sau đó nhà họ Khương sẽ xảy ra chuyện gì.

Tạ Minh Đồ và Tô Hiểu Mạn nắm tay nhau nhìn Khương Lôi Ngạn đang thở hổn hển đuổi theo phía sau, “Anh hai, sao anh lại ở đây?”

Khương Lôi Ngạn lắc đầu “Ngôi nhà kia cũng không có gì đáng để ở lại, anh đưa hai đứa đi gặp ông bà nội.”

“Hai đứa có thể không nhận ‘Chú Khương, dì Tạ’, nhưng cũng nên đi gặp ông bà nội một chút, hai người họ vẫn luôn nhớ đến đứa cháu trai nhỏ như em đấy, trước đó còn gọi điện vài lần cho anh hỏi thăm rất nhiều đấy.”

Tạ Minh Đồ cùng Tô Hiểu Mạn gật đầu đồng ý, Khương Lôi Ngạn cười nói: “Đi đường này, cũng không xa lắm, ông bà nội đang ở khu nhà dành cho các cán bộ quân đội về hưu.

Loading...