Thập Niên 70 Xuyên sách thành vợ của phản diện - Chương 190 - Uống Nước Đường
Cập nhật lúc: 2024-04-18 18:47:30
Lượt xem: 2,199
Không được, Liễu Thục Phượng hận không thể chạy hai vòng ở trong sân , g.i.ế.c gà g.i.ế.c vịt tới chúc mừng chuyện này, vẻ mặt bà từ ái mà giữ chặt cánh tay con rể, kéo anh đến nhà chính ngồi, đứa con rể tốt trước mặt này, đã bay lên làm m.á.u đầu tim của bà.
“Minh Đồ, tới tới, tại đây ngồi, ngồi ngoan đó, mẹ đi lấy nước cho con.”
Đẹp trai như vậy còn chưa tính, còn có thiên phú học tập, còn hiểu ngoại ngữ kỳ kỳ quái quái, còn được ông thầy giáo già nào đó khích lệ…… Đương nhiên, quan trọng nhất là, nó đối xử với Mạn Mạn nhà mình tốt.
Người trong thôn ai không nói lão ngũ nhà họ Tạ nghe lời vợ mình nhất, Mạn Mạn nói hướng đông, anh sẽ không đi hướng tây.
Con rể Tốt như vậy thắp đèn đi nơi nào tìm.
Dưới ánh mắt từ ái nóng rực của bà Tạ Minh Đồ lo sợ nơm nớp, thật cẩn thận nói: “Mẹ, để con tự làm.”
“Không không không không không, Minh Đồ, con cứ ngồi yên đó, mẹ đi rót cho con ly nước.” Liễu Thục Phượng ấn Tạ Minh Đồ ngồi xuống, cũng mặc kệ con gái mình đang đứng một bên, để cô tự sinh tự diệt.
Hiện tại toàn tâm toàn mắt của bà chỉ có đứa con rể này nhà mình.
Trách không được người ta nói mẹ vợ xem con rể, càng xem càng vừa lòng.
Tô Hiểu Mạn: “……”
Đột nhiên cảm giác địa vị chính mình bắt đầu giảm xuống.
Liễu Thục Phượng đi cầm cái ly sạch sẽ, tráng qua nước ấm, mở ra bình đường trắng trước, dùng cái muỗng múc đường trắng vào cái ly, ở nông thôn không có cách tiếp đón trang trọng gì, một ly nước đường cũng đã là thứ tốt rồi.
Vì biểu đạt tình yêu thương của mẹ vợ với con rể, Liễu Thục Phượng bỏ thêm ước chừng bốn thìa đường trắng to vào trong ly.
Đường trắng như hạt cát rơi vào trong ly.
Khiến hai mắt Tô Hiểu Mạn cũng phải nhìn thẳng.
Tô Hiểu Mạn ở trong lòng lạnh lạnh nghĩ, đây đại khái chính là cách Liễu Thục Phượng lý giải “Nửa đường” đi, nửa ly đường.
Nửa ly là đường, nửa ly là thủy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-vo-cua-phan-dien/chuong-190-uong-nuoc-duong.html.]
—— loại tình yêu của mẹ như thế này, vẫn là không cần.
Hôm nay có lẽ là ngày Tạ Cẩu Tử ăn đường, cô cũng mới chỉ đút cho Tạ Cẩu Tử ăn hai viên đường, mà mẹ cô ước chừng muốn cho anh nửa ly đường.
Tô Hiểu Mạn dùng một loại ánh mắt vô cùng đồng tình nhìn về phía Tạ Minh Đồ, Tạ Minh Đồ Ngồi ở trên băng ghế nhìn ly “Nửa đường” trong tay mẹ vợ, trong lòng run sợ mà nuốt nuốt nước miếng.
Liễu Thục Phượng lúc này bỏ thêm nước sôi vào “Nửa đường”, đã biến thành “Nửa ly nước đường”.
Bà cầm ly nước đường trong tay cho Tạ Minh Đồ, thần sắc từ ái trên mặt không giảm chút nào , “Tới, uống chút nước đường.”
Trước kia Liễu Thục Phượng đã cảm thấy con rể nhà mình có hơi gầy, phải ăn nhiều đường một chút , mới có thể bồi bổ thân thể, chắc nịch hơn, hơn nữa học tập còn phải dùng đầu óc, càng cần ăn nhiều đường nữa.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
“Còn có hơi nóng, cẩn thận bị bỏng.”
Tạ Minh Đồ nhận ly nước đường kia, rũ đôi mắt xuống vài giây, không dám từ chối, anh thổi vài hơi vào ly nước đường , ngửa đầu, nhắm mắt lại, giống như uống thuốc đông y vậy, cố nuốt xuống hai ngụm, gương mặt kia khi buông cái ly xuống, Tô Hiểu Mạn đã không nỡ nhìn thẳng.
Lần sau Liễu Thục Phượng lại có loại hành vi cực đoan này, phận làm con gái như cô vẫn nên cản lại đi, nếu là mỗi lần đều như vậy, chỉ sợ Tạ Cẩu Tử tuổi còn trẻ đã mắc phải bệnh tiểu đường.
Tô Hiểu Mạn ngồi vào bên cạnh Tạ Minh Đồ, quan tâm hỏi câu: “Tạ Cẩu Tử, anh còn ổn không?”
Tạ Minh Đồ một lời khó nói hết: “…… Mạn Mạn, em muốn uống không?”
Anh dùng một đôi mắt cún đong đầy chờ mong nhìn về phía cô.
Tô Hiểu Mạn chống cự lại với đôi mắt cún đen nhánh này của anh, vô tình nói: “Em không cần, Tạ Cẩu Tử anh uống một mình đi thôi.”
Liễu Thục Phượng ở bên cạnh lập tức trừng mắt hướng Tô Hiểu Mạn, “Gọi là Tạ Cẩu Tử gì thế? Đây là của anh Minh Đồ nhà con, con muốn uống nước thì tự đi mà rót.”
Tạ Minh Đồ: “……”
Anh nhìn chằm chằm ly nước đường trong tay kia trầm tư một hồi, không uống không xong, uống xong rồi càng muốn mệnh.
Tô Hiểu Mạn rất vui vẻ, “ Anh Minh Đồ, tự em đi rót nước là được rồi.”