Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thập Niên 70 Xuyên sách thành vợ của phản diện - Chương 147 - Bình Yên

Cập nhật lúc: 2024-04-18 17:03:20
Lượt xem: 2,368

“Thật chứ, bằng không anh cho rằng sao em có thể gả cho anh được, còn chẳng phải do mẹ em cảm thấy anh tốt ư?”

“Trước đó mẹ em còn đánh cược với em, nói sau khi anh sửa soạn xong sẽ rất đẹp trai.”

Đôi mắt đào hoa xinh đẹp của Tạ Minh Đồ sáng lên, nhìn Tô Hiểu Mạn ôn nhu cười.

Tôn Mai và ông Tạ ở trong phòng.

Hai người vẫn chưa đi ngủ, ông Tạ vô cùng thỏa mãn mà hút thuốc, cây t.h.u.ố.c lá mà lão ngũ và vợ nó mang về đúng là thuốc ngon.

“Bà nó này, sao hôm nay bà kỳ quái như vậy?”

“Bà đừng quá cay nghiệt với tiểu ngũ.” Ông Tạ cũng không cách nào lí giải được vì sao Tôn Mai sẽ cừu thị con trai của chính mình, trước kia ông từng suy đoán, phỏng chừng là khi mẹ ông còn sống có quan hệ không tốt lắm với Tôn Mai nhưng sau khi tiểu ngũ sinh ra thì mẹ ông bắt đầu thích đứa cháu trai này, kéo tới bên nuôi nó mấy tháng, còn đích thân lấy cho nó cái tên là Tạ Minh Đồ.

Có thể là vì nguyên nhân này mà Tôn Mai không thích Tạ Minh Đồ lắm.

Tôn Mai mím môi, hôm nay sau khi gặp được Khương Yến Đường , nỗi tâm tình kích động kia của bà ta đã sắp không khắc chế được nữa.

Hiện tại chỉ có một mình bà ta biết chân tướng sự thật.

Chuyện này khiến bà ta nghẹn trong long tới mức hoảng hốt.

“Ông nó, tới, tôi nói với ông chuyện này.” Tôn Mai kể thân thế của Khương Yến Đường cho ông tạ nghe.

Ông Tạ suýt chút nữa không cầm chắc điếu thuốc trong tay, tàn thuốc đỏ rực rơi trên quần áo, cháy xém mấy lỗ nhỏ.

“Cái gì? Cái gì?!”

“Suỵt, ông nhỏ giọng một chút,, đừng để cho người khác biết.” Tôn Mai cười: “Con chúng ta hiện tại chính là con cái của cán bộ, vừa có văn hóa lại có điều kiện, về sau nó sẽ có tiền đồ xán lạn, cũng không thể để người khác đoạt đi thân phận của nó được.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-vo-cua-phan-dien/chuong-147-binh-yen.html.]

“Bà… bà…” Ông Tạ sau khi biết được chân tướng đã chịu phải kích thích quá lớn, không nghĩ tới Tạ Minh Đồ vậy mà không phải con trai ruột của ông, mà thanh niên trí thức Khương trong thôn mới là con ruột của ông ta và Tôn Mai.

Nói như vậy, Tạ Minh Đồ… mới là con cháu của đại viện, mà con ruột của chính mình là đi đoạt thân phận của nó.

Ông Tạ vỗi bỏ bụi bặm trên người, nhìn cây t.h.u.ố.c lá và cái tẩu ngây người ra: “Bà nó này, về sau chúng ta vẫn cứ đối xử với đứa trẻ Minh Đồ này tốt một chút đi.”

“Làm người phải có lương tâm một chút.” Trong lòng ông Tạ đầy bất an, biết được người ưu tú như thanh niên trí thức Khương là con ruột của mình, ông cũng cảm giác được phần mộ tổ tiên bốc khói nhẹ.

Nhưng mà Tạ Minh Đồ là lão ngũ, vốn những cái mà thanh niên trí thức Khương hưởng thụ chính là của nó mà… nó mới là con cháu của cán bộ trong đại viện.

Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD

Vợ ông ta bị ma quỷ ám ảnh mới mang con đi đổi với nhà người ta, nhà ông đã làm chuyện trái lương tâm đạo đức mất rồi.

“Tôi đã có đủ lương tâm rồi.” Tôn Mai trừng mắt liếc ông một cái: “Nếu mà tôi không có lương tâm, vừa mới đổi thằng bé đói về đây tôi đã bóp c.h.ế.t nó rồi, dựa vào đâu mà tôi phải nuôi con cho người khác chứ?”

“Đã nuôi nó lớn cho nó ăn uống, còn không biết đủ?”

Tạ Minh Đồ nắm chặt đệm chăn dưới thân, gân xanh ngón tay anh nhô lên, sau khi dùng hết sức lực toàn thân để nắm chặt, ngược lại lại buông ra.

Anh vô thần mà nhìn xà ngang trên trần nhà.

Đôi khi tai quá thính là một chuyện thống khổ vô cùng, cuộc nói chuyện của ông Tạ và Tôn Mai anh đều nghe thấy hết.

Trong đầu hiện lên đủ loại hình ảnh, có đứa trẻ ngây thơ chạy theo sau lưng một người phụ nữ khóc lóc gọi “mẹ”, người phụ nữ phía trước lạnh lùng, bên tại lại không ngừng quanh quẩn một câu:

“Nếu mà tôi không có lương tâm, vừa mới đổi thằng bé đói về đây tôi đã bóp c.h.ế.t nó rồi, dựa vào đâu mà tôi phải nuôi con cho người khác chứ?”

Tạ Minh Đồ nhắm mắt lại, anh xoay người, lại mở to mắt một lần nữa, thấy được dung mạo điềm tĩnh khi ngủ của Tô Hiểu Mạn, hô hấp của cô vững vàng, trong hơi thở ra mang theo chút hương khí ngọt ngào nhè nhẹ.

Vừa nhìn thấy cô, những thứ mưa rền gió dữ trong lòng đó ngay khoảnh khắc này lắng xuống dưới.

Loading...