Thập Niên 70 Xuyên sách thành vợ của phản diện - Chương 107 - Không Biết Điều
Cập nhật lúc: 2024-04-18 16:47:32
Lượt xem: 1,649
“Chẳng lẽ cô ta hại Gia Bảo nhà chúng ta ra nông nỗi này thì không phải phạm tội sao? Em không tin không làm gì được cô ta, anh đi tìm một tên côn đồ đến đốt phòng nuôi tằm của cô ta, đến lúc đó, ai biết là do chúng ta làm, cũng không làm gì được hai chúng ta."
“Không tìm thấy tên côn đồ thì đi tìm ăn mày, nếu tên đó chạy thoát thì ai có thể điều tra ra là do chúng ta làm.”
“Chẳng lẽ anh muốn nhà họ Kim chúng ta trở thành trò cười trong thôn sao?”
“Bảo bối, con trai bảo bối đáng thương của mẹ.”
Lão tam nhà họ Kim nhìn đứa con trai nằm trên giường bệnh của mình, băng vải cuốn trên đỉnh đầu thằng bé tràn đầy vết máu, mặt mũi trắng bệch, đây là đứa con độc đinh của nhà họ Kim bọn họ, nếu như Gia Bảo không còn, anh sống còn có ý nghĩa gì nữa, gốc rễ của nhà họ Kim đấy.
Trong ánh mắt anh hiện lên một tia ác độc, Tần Hậu Anh nói đúng, bọn họ thuê một tên côn đồ đến chỗ đó đốt lửa, dù có đoán được là do nhà họ làm nhưng không có chứng cứ thì cũng không làm gì được nhà họ Kim bọn họ.
Nếu như không làm cái gì, về sau bảo bối nhà bọn họ chẳng phải sẽ bị mọi người cười nhạo sao, thể diện nhà họ Kim biết để đi đâu.
*
Hôm sau, lão tam nhà họ Kim cũng không quay về thôn, anh ta lén lút đi đến thôn Ngoã Quán bên cạnh, tìm thấy tên côn đồ lang thang Vương Đồng Tiền của làng đó, Vương Đồng Tiền là kẻ vô cùng lười biếng, suốt ngày chỉ biết làm mấy việc trộm cướp, nhà nghèo đến nỗi không có nổi một hào, trong nhà còn có một đứa con trai và một đứa con gái, đều phải dựa vào gia đình vợ giúp đỡ sống qua ngày.
Lão tam nhà họ Kim tìm anh ta, hỏi anh ta có muốn làm một một cuộc giao dịch lớn hay không.
Vương Đồng Tiền không thích làm việc nặng nhọc, rất thích đi đường ngang ngõ tắt, làm việc phi pháp, nghe nói có cuộc giao dịch lớn, ánh mắt anh ta loé sáng như nhìn thấy tiền vậy: "Giao dịch lớn gì."
“Một mồi lửa, 100 tệ, 30kg phiếu gạo.” Lão tam nhà họ Kim nói yêu cầu của mình cho Vương Đồng Tiền nghe.
Vương Đồng Tiền nghe vậy thì vô cùng vui vẻ, với anh ta 100 tệ chính là tiền tài phi pháp mà ông trời ban cho, “Việc này tôi nhận.”
"Đến chỗ kia, hai chúng ta bàn bạc kế hoạch."
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-vo-cua-phan-dien/chuong-107-khong-biet-dieu.html.]
Tạ Minh Đồ đang trên đường lái xe tải quay về thôn, hôm nay anh lái xe đến công xã Vân Cẩm mua vài món đồ, nhìn gói màu xám đặt ở ghế phụ, loáng thoáng có thể thấy được một màu đỏ tươi lộ ra ngoài.
Tâm trạng của anh vô cùng vui vẻ, lái xe chầm chậm quay về thôn, trên con đường quê thỉnh thoảng lại vang lên tiếng chim hót ríu rít, hoặc có tiếng chào hỏi của dân làng khi xe đi qua.
Lúc xe đi ngang qua con đường nhỏ hẹp của thôn Ngoã Quán, anh loáng thoáng nghe thấy tiếng nói chuyện của hai người, giống như đang âm mưu chuyện gì đó.
Nếu là cuộc nói chuyện bình thường thì anh cũng không chú ý làm gì, nhưng Tạ Minh Đồ rất nhạy cảm với những cuộc nói chuyện như vậy, giọng điệu đó mang theo sự nham hiểm, nhất định là anh ta đang lập kế hoạch gì đó gây hại cho người khác.
Từ nhỏ đến lớn, Tạ Minh Đồ đã nghe thấy rất nhiều những chuyện kiểu này rồi, mắt anh rũ xuống, nói chung là anh không muốn quan tâm những chuyện như vậy, người khác có âm mưu xấu xa gì cũng không liên quan gì đến anh.
—— Anh muốn giả vờ như mình không nghe thấy.
Tạ Minh Đồ kéo cửa kính lên, lúc định mau chóng lái xe đi, anh vô tình liếc nhìn gói đồ bên cạnh, khiến anh không kiềm chế được mà phanh gấp lại.
Xe tải dừng ở ven đường.
Anh tập trung lắng nghe cuộc nói chuyện truyền đến trong gió.
Không nghe thì không sao, nghe qua mới biết hai người kia đang âm mưu “phóng hỏa”, địa điểm phóng hỏa không phải nơi khác mà chính là chỗ Mạn Mạn nhà anh đang nuôi tằm.
Tạ Minh Đồ bình tĩnh lắng nghe kế hoạch của hai người đang thảo luận, sau đó mở máy lái xe về nhà họ Chu, lúc này Tô Hiểu Mạn đang sửa chiếc áo cưới của Chu Hiểu Phượng lần cuối, khi ngẩng đầu lên thì phát hiện Tạ Cẩu Tử đang lén lút làm gì đó.
Tạ Minh Đồ vừa mới giấu gói đồ mình mang về.
Tô Hiểu Mạn luôn cảm thấy Tạ Minh Đồ đang giấu cô chuyện gì đó "Anh…..có chuyện gì vậy?"
“Mạn Mạn…… Lúc anh trở về nghe được một việc.”