Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 899
Cập nhật lúc: 2024-10-24 18:33:08
Lượt xem: 41
Tống Đoàn Đoàn lập tức im miệng không nói lời nào.
Diệp Mạn Tinh lại để Tống Bình Bình nói chuyện, bỗng nhiên cậu bé hỏi: "Mẹ ơi, Trần Kiều Kiều đã được cứu về chưa?"
DTV
Diệp Mạn Tinh thật đúng là không biết cái này, có điều sao cục bột nhỏ này lại quan tâm Trần Kiều Kiều như vậy chứ?
"Để mẹ hỏi cha con sau, con phải ngoan ngoãn nghe lời biết không? Không được xem thường người khác, cũng không được coi thường chính mình biết không?"
Bình thường bệnh ấu trĩ của Tống Bình Bình còn phải đ.â.m chọt đôi ba câu, lúc này ngược lại nói: "Giống cha sao ạ? Mẹ ơi, Tết mình có trở về ăn tết không? Bà nội nói có lẽ chú nhỏ muốn đưa người yêu về."
Tống Văn Lâm muốn đưa người yêu về?
Diệp Mạn Tinh bất ngờ, có điều vẫn nói: "Đến lúc đó nghe lời bà nội con, bảo bà nội con đến nghe điện thoại."
Rất nhanh mẹ Tống đã đến nghe điện thoại, bây giờ hai đôi thai long phượng đêu tìm trở về, tâm trạng cả người đều rất tốt.
Diệp Mạn Tinh hỏi chú nhỏ bọn trẻ thật sự muốn dẫn người yêu về à?
Mẹ Tống nói: "Gọi điện thoại ấp a ấp úng, chờ Tết trở về mới biết được. Có điều ở tuổi này muốn tìm cũng có thể tìm.”
Tình hình nhà họ Tống bây giờ thật sự tốt, nhưng mẹ Tống không phải loại người nhìn vào điều kiện, chỉ nói: "Nó muốn tìm người mình thích, ở nhà có thể an bình là tốt rồi."
Diệp Mạn Tình “Ồ” một tiếng, ngược lại hỏi tới chuyện gì đã xảy ra với tóc của Bối Bối, còn chuyện cha chồng cô lại thăng chức nữa rồi à?
“Bối Bối nói con bé cắt b.í.m tóc rồi, đã có chuyện gì xảy ra ạ? Là xảy ra mâu thuẫn với ai sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-899.html.]
Mẹ Tống bất đắc dĩ nói: "Cha con thăng chức rồi. Bây giờ chúng ta đang ở khu nhà ở xã hội của thành phố. Lúc chơi với mấy đứa trẻ trong đó, mấy cậu bé trong khu nhà ở xã hội nói con bé cả ngày mặc áo sơ mi không mặc váy đáng yêu, con bé trở về lập tức thay đồ vest."
Mẹ Tống còn nói: "Cũng không biết thằng nhóc kia xảy ra chuyện gì, không để ý tới mấy đứa trẻ khác mà cứ thích đi theo Bối Bối. Lúc đầu chơi với nhau rất vui vẻ, không biết lúc sau sao lại cãi nhau nữa.”
Diệp Mạn Tinh thoáng cái đã hiểu, đây không phải là mâu thuẫn, đại khái là bạn nhỏ kia muốn Bối Bối mặc váy, con bé không chịu còn ngược lại cắt tóc nữa. Diệp Mạn Tinh cười nói đợi lát nữa người đàn ông biết e là phải khóc mất.
Mẹ Tống tán đồng: "Đã nói từ lâu rồi, chọn nghề gì cho con bé không được, tại sao lại phải đồng ý cho nó đi lính chứ. Bây giờ Bối Bối cũng nghĩ tóc dài không tiện nữa.” Mẹ Tống lại quan tâm một chút tình hình của Tống Thanh Nguyên và Tống Thanh Vân, mới cúp điện thoại.
Đại khái là có hơi nhàm chán nên Diệp Mạn Tinh vào không gian nghe con rối kể tiểu thuyết một lúc, sau đó cô đội sách lên đâu rồi ngủ dưới giàn nho. Đến lúc ăn cơm tối, thím Trần nói phòng vợ đóng cửa, Tống Văn Cảnh biết ngay có thể là cô ở trong không gian rồi.
“Thím cứ dọn cơm tối đi, để tôi xem thử." Sau khi Tống Văn Cảnh đi vào không gian, quả nhiên phát hiện vợ đang ngủ dưới giàn nho.
Anh đi tới, lấy sách của vợ ra. Cô lẩm bẩm một tiếng rồi xoay người, dịu dàng ngọt ngào nói: "Bối Bối đừng quậy nữa, để mẹ ngủ thêm một lát.”
Cô nằm trên bàn ngọc trắng, đôi cánh tay trắng nõn thon dài lộ ra cánh tay kia da thịt nhẵn nhụi mềm mại. Anh cúi đầu ôm lấy vợ: "Vợ ơi ăn cơm thôi."
Cô thuận thế thay đổi tư thế thoải mái trong lòng anh: "Không sao, ngủ thêm một lát nữa đi mà."
Giọng nói này mang theo chút hương vị lâu bầu mềm mại, bước chân Tống Văn Cảnh dừng lại, chỉ cảm thấy đáy lòng mềm nhũn như dâng lên một đóa hoa sen.
Anh cúi đầu hôn lên hàng mi dài của cô, giọng nói mang theo vẻ cưng chiều, "Được."
“Vậy chúng ta đi xem hoa đồng hành của em có tốt hay không đi."
Thân hình cao lớn, cánh tay cơ bắp căng phồng của anh làm cho cô không thoải mái như vậy. Anh tận lực để cho cô dán vào n.g.ự.c mình.
Nói thật, một người đàn ông sao có thể thật sự không thèm để ý vợ có bạn đồng hành mà vẫn có thể tùy ý ra vào đây?