Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 894
Cập nhật lúc: 2024-10-24 18:33:00
Lượt xem: 31
Nửa tháng sau, cuối cùng, người được cả nhà họ Tống trông mong, Tống Thanh Nguyên đã tỉnh lại.
Nhưng Diệp Mạn Tinh có làm sao cũng không ngờ rằng, chuyện này lại mang đến cho cô niềm vui bất ngờ to lớn đến thế, à không, nói đúng hơn là một chuyện bất ngờ làm cô bị dọa sợ.
Ring ring ring.
Hôm nay, Diệp Mạn Tinh đang xem hiệu suất kinh doanh ở Đào Vị Cư, điện thoại chợt reo lên.
Diệp Mạn Tinh nhận điện thoại, rất nhanh đâu bên kia vang lên giọng nói của Tống Văn Thư: “Chị dâu, anh cả Tống Thanh Nguyên đã tỉnh lại rồi.”
Diệp Mạn Tinh bất ngờ: “Tỉnh lại nhanh vậy ư? Bác sĩ nói thế nào, anh cả có nói gì về tình huống lúc bị bắt không?"
Sắc mặt Tống Văn Thư trở nên kỳ là, lại cẩn thận nhìn đám người chú tư, sau đó mới cẩn thận nói: “Chị dâu, anh cả đã tỉnh lại, nhưng không nói năng gì cả. Thật lâu sau mới chịu nói một câu, nhưng câu đầu tiên lại là muốn gặp chị.”
Diệp Mạn Tinh: ?
“Muốn gặp chị? Gặp chị làm gì? Không đúng, chị muốn nói là chẳng phải anh ấy sẽ muốn bàn giao công việc của mình trước hay sao?"
Tống Văn Thư cũng không rõ, chỉ nói: “Chắc anh đã qua rước chị rồi, chị dâu chị đến đây trước đã.”
Diệp Mạn Tinh quả thật muốn đến tìm anh cả Tống Thanh Nguyên hỏi chuyện cành đào, cô vội vàng khoác áo rồi rời khỏi văn phòng.
Lúc xuống lâu, quả nhiên đã nhìn thấy một chiếc xe Jeep, người đàn ông ngồi hàng ghế sau nhổm người ra ngoài gọi cô lên xe.
Dọc đường đi, người đàn ông đều nắm c.h.ặ.t t.a.y cô mà an ủi: “Vợ ơi, đừng căng thẳng, có lẽ anh cả muốn nói với em về chuyện cành đào đấy.”
Diệp Mạn Tinh “ừ” một tiếng, bất chợt hỏi: “Anh ba, anh nói xem, sao anh cả lại biết chuyện liên quan đến cành đào chứ? Còn cố tình tặng em hộp gỗ đào nữa?”
DTV
Chuyện này, ngay cả Tống Văn Cảnh cũng không thể nói rõ được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-894.html.]
Tống Văn Cảnh: “Anh cả tỉnh lại rồi, hỏi anh ấy là biết thôi, chỉ là khi tỉnh lại anh cả như mất hồn vậy, cả người đều vô cùng xuống tinh thần."
Dù cho gặp phải kẻ địch, Tống Văn Cảnh cũng chưa từng thấy anh cả của anh bày ra dáng vẻ như thế.
Bây giờ họ đã được cứu rồi, Tống Thanh Nguyên lại từ chối giao tiếp với người khác, câu đầu tiên nói ra khi tỉnh lại thế mà lại muốn gặp vợ anh?
Xe Jeep đi thẳng đến bệnh viện Quân khu, trong phòng bệnh có rất nhiều người đang ngồi, cả bác cả Tống và bác gái Tống cũng ở đây.
Đông đúc quá.
Đẩy cửa phòng bệnh, vừa vào trong, mọi người nhất tê chuyển tâm mắt qua, Diệp Mạn Tinh cảm thấy áp lực như bị núi đè.
"Tinh Tinh, Văn Cảnh đến rồi, mau qua đây.” Bà nội Tống và bác cả Tống gọi họ qua. “Bà nội, bác cả, bác gái, chú tư."
Diệp Mạn Tinh và Tống Văn Cảnh cùng nhau chào hỏi mọi người, sau đó nhận ra một ánh mắt cực kỳ có cảm giác tồn tại đang nhìn chằm chằm cô, nhìn đến mức làm cô dựng tóc gáy.
Đây là cảm giác khi bị dã thú nhìn chằm chằm, Diệp Mạn Tinh chỉ cảm thấy da đầu tê dại, cảm giác nguy cơ này khiến cô không nhịn được mà muốn bỏ chạy.
Tống Văn Cảnh thoắt cái đã chắn trước mặt vợ mình, nhìn thẳng vào anh cả: “Anh cả, anh làm như vậy sẽ doạ vợ em sợ đấy.” Tống Thanh Nguyên gần như dán mắt lên người Diệp Mạn Tinh, khuôn mặt đây vết sẹo, ánh mắt vẫn không rời khỏi người cô.
Khi thấy người đã đến, anh ta mới nói câu thứ hai: “Con muốn nói chuyện riêng với em dâu."
Mọi người trong phòng bệnh: ?
Bác gái đã khóc đến đỏ cả mắt, nghe con trai nói thế, mặc dù muốn nghe con trai nói nhiều hơn, nhưng khó khăn lắm con trai mới nhặt lại được cái mạng, bà ấy cũng không biết phải làm sao, chỉ đành dỗ dành nói: “Được được được, con muốn nói chuyện với Tinh Tinh thì cứ nói, con bị thương rất nặng, đừng kích động quá nhé."
Bà nội Tống cũng rất thích đứa cháu trai lớn này, dù sao anh ta cũng được bà ấy nuôi dạy từ nhỏ, nghe vậy bèn nói: “Được rồi, vậy ông bà nội về trước đây.”
Chú tư Tống đang tạm thời quản lý người đặc biệt ở cục An ninh Quốc gia, con trai ông ấy vẫn đang hôn mê đây, ông ấy vỗ vai anh ta rồi đi sang phòng bệnh bên cạnh.