Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 890
Cập nhật lúc: 2024-10-24 18:32:54
Lượt xem: 35
Bầu không khí thế này cũng đủ rồi, anh ta đi chân trần tới, cứng rắn để anh ta nhìn thấy dáng vẻ mang giày chiến đấu bước tới của đối phương.
Đào Gia mới chợt nhận ra mình đang nhìn người ta đến ngơ ngác, chỉ muốn tự tát mình một cái.
DTV
Tống Văn Cảnh lại tự nhiên ngồi xuống một bên của bàn bạch ngọc, anh nhìn hai người một cái, ngồi thẳng
lưng trên ghế, cả người cứ ngồi thẳng như thế, khí thế cả người thu lại thế nào thì sát khí vẫn lan toả khắp
người, ánh mắt không giận tự uy.
Lúc anh lên tiếng, giọng hơi khàn vì đã lâu chưa cất tiếng, nhưng không ai có thể xem nhẹ cảm giác tồn tại của anh.
Tống Văn Cảnh: “Các người là bạn của vợ tôi, hôm nay tôi đồng ý ngồi ở đây, đại biểu cho việc tôi đồng ý nói chuyện đàng hoàng với các người, tôi biết các người không vừa ý tôi, tôi muốn biết lý do."
Đào Gia không nói.
Tân Lâm đặt quân cờ xuống, trả lời: “Anh không hợp với Đào Đào.”
Đào Gia chơi cờ với Tân Lâm, bị đánh đến gần như không hề có sức chống trả.
Lúc này Tống Văn Cảnh đã đến, anh ta dứt khoát không chơi nữa, vì thế khi quân cờ trắng của Tân Lâm vừa đánh xuống, quân đen gần như rơi vào tử cục.
Tống Văn Cảnh nhặt một quân cờ đen bên cạnh đặt lên, cũng chỉ đặt một quân cờ, tình thế của quân đen trên cả bàn cờ lại có thể thoát c.h.ế.t sống lại?
Đào Gia “hử” một tiếng: “Quân đen còn sống được ư?"
Tống Văn Cảnh nhìn anh ta một cái, lại nhặt thêm một quân cờ đen, gật đầu: “Chưa đến phút cuối cùng, vẫn có thể thay đổi cục diện.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-890.html.]
Anh đặt quân cờ đen xuống, sau đó mới hỏi ngược lại Tân Lâm: “Vậy anh cho rằng ai mới là người thích hợp, các người à?”
Đào Gia hừ một tiếng: “Tóm lại vẫn thích hợp hơn anh."
Tân Lâm rất ngạc nhiên khi người đàn ông này lại thẳng thắn như thế, trong lòng bọn họ, đương nhiên cùng là hoa đồng hành như bọn họ sẽ hợp nhau hơn.
Tống Văn Cảnh kiên nhẫn đợi Tân Lâm đánh ra quân cờ cuối cùng, sau đó mới thong thả đánh quân cờ đen xuống, quân đen khi nãy chỉ còn mỗi đường chết, trong nháy mắt lại có được cơ hội hấp hối. Ai mà ngờ một quân nhân như Tống Văn Cảnh lại biết đánh cờ vây chứ?
Tống Văn Cảnh: “Tôi không biết vợ tôi có suy nghĩ gì về các người, nhưng các người có suy nghĩ gì thì tôi biết."
Thấy người nói nhiều nhất là Đào Gia vẫn không chịu lên tiếng, anh mới nói: “Nói thế này nhé, những thứ các người có thể cho vợ tôi, tôi cũng có thể cho, nếu nói về giá trị vũ lực, nếu dẹp thân phận của các người qua một bên thì tôi không nghĩ chúng ta cùng một đẳng cấp đâu. Nói một cách nghiêm túc, hoa yêu phải chịu hạn chế, bây giờ Tống Văn Cảnh đang bị thương, có thể đánh ngang tay.
Nhưng xét về bản chất, anh không phải phế vật, anh vẫn luôn không động đến Đào Gia là bởi vì người nọ là người nhà vợ, đương nhiên anh không thể ra tay.
Trên thực tế, lúc họ ở trên núi đã từng đánh nhau, Đào Gia nhận ra người đàn ông này hoàn toàn không bị ảo giác của hoa đồng hành ảnh hưởng, nếu đánh thật, bọn họ chưa chắc là đối thủ của anh. Trong sân, mọi người đều chìm vào im lặng, Tống Văn Cảnh tiếp tục lời khi nãy: “Thế này nhé, dù không có tôi, các người cũng chưa chắc có thể làm cho vợ tôi kết khế ước kia với các người đâu.”
“Mặc dù tôi không biết khế ước kia có tác dụng gì, nhưng nếu các người đều trông mong tôi c.h.ế.t đi rồi kết khế ước với vợ tôi thì bỏ đi, đó là điều không thể."
Đào Gia không phục: “Anh nói bậy gì đó, nếu không vì anh chen chân vào thì chúng tôi đã kết khế ước từ lâu rồi."
Tống Văn Cảnh chợt đứng lên bảo Đào Gia nhường chỗ cho anh, sau khi ngồi xuống thì bỗng bật cười.
Anh không vội, cả người ngập tràn tự tin, với khí thế này, khó có người xem anh là một con người tâm thường.
Anh điềm nhiên như không ăn một trái táo còn đọng giọt sương, trong ánh mắt ước gì được ăn mình luôn của Đào Gia, anh ăn thêm một trái đào.
Đào Gia tức điên: “Anh...” Cái người này thế nào nuốt trôi được đấy.
Tống Văn Cảnh nói như thế làm Tân Lâm cũng phải dừng lại nhìn anh: “Vì sao?"