Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 885

Cập nhật lúc: 2024-10-24 10:26:32
Lượt xem: 32

Gió giữa rừng thổi mạnh, căn bản không nghe rõ anh ta nói gì, cô hỏi: “Anh nói gì?"

Đào Gia: ?

Cuối cùng Đào Gia cũng không nói ra chữ “thích” kia, trong số hoa đồng hành thì anh ta có tính cách chiếm hữu mạnh nhất, kiêu ngạo nhất và cũng bốc đồng nhất, anh ta rất kiêu ngạo, nói một lần rồi thì anh ta không muốn nói lại nữa.

Dù sao Tống Văn Cảnh cũng là loài người, cũng không thể sống cùng Đào Đào cả đời được, anh ta có thể từ từ đợi.

Tiếng nổ vang dội, bầu trời bỗng nhiên rơi từng giọt mưa tí tách.

Bùn đất trên núi thoáng chốc đã bị ướt đẫm.

Cùng lúc đó, trên một ngọn núi khác, ở lưng chừng núi, Trần Kiều Kiều chân dính đây bùn đang liều mạng chạy về phía trước như thể phía sau có một con ch.ó hung ác đang đuổi theo vậy.

Không, chính xác là có người đang đuổi theo cô ta, nhưng không phải là một con ch.ó hung hăng mà là một thanh niên với vẻ mặt hung ác đang đuổi theo cô ta.

Thấy không đuổi kịp, anh ta quất roi về phía cô ta, Trần Kiều Kiều lập tức bị quật ngã, lăn xuống sườn núi. Sau đó người thanh niên kia đi đến, giọng điệu còn có chút tàn nhẫn: “Sao không chạy nữa?”

DTV

Trần Kiều Kiều nước mắt giàn dụa: “Cậu Lâm, xin cậu Lâm tha cho tôi một mạng, tôi nhất định sẽ giúp anh chạy thoát.”

Cậu Lâm ngồi xuống bên cạnh cô ta, bóp chặt cổ cô ta: “Vậy cô chạy làm cái gì?"

Trần Kiêu Kiêu sợ hãi tái cả mắt, run rẩy lên tiếng: “Xin xin lỗi, tôi có hơi sợ hãi.” Đối phương khẽ cười: “Được thôi, thanh mai trúc mã gì đó của cô đến bắt chúng ta rồi, cô nói xem bây giờ tôi chạy đi đâu mới có đường thoát đây?”

“Cô yên tâm, tôi c.h.ế.t thì cô cũng không sống nổi đâu.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-885.html.]

Trần Kiều Kiều bị dọa đến sống dở c.h.ế.t dở, nước mưa rơi xuống, cô ta lau nước mưa rồi nói: “Cậu cậu Lâm, nơi nguy nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, hay là anh đến nơi nguy hiểm nhất đi." Lúc này Trần Kiều Kiều hối hận muốn c.h.ế.t rồi, cô ta vốn dĩ có thể tái hôn êm đẹp, lại đi ghen tị với Diệp Mạn Tinh làm gì vậy chứ?

Cậu Lâm nghe thấy vậy thì bật cười, còn kéo cô ta đi về một hướng khác, hướng đi đó lại là đi sâu vào núi, Trần Kiều Kiều sợ tới mức thét lên.

Người đàn ông này đúng là điên thật rồi. Chỉ là đến khi bọn họ chạy đến một ngọn núi khác thì phát hiện hoa đào quanh núi nở rộ, cực kỳ xinh đẹp.

Cô ta vươn tay cầm lấy một nhánh hoa đào, cảm thấy thật đẹp, chỉ là đến khi cô ta nhìn kỹ lại, tiếng động lớn vang lên, cô ta chỉ cảm thấy sau gáy tê rần rồi ngất đi.

Trước khi ngất đi, cô ta nghe thấy có gì tiếng gì đó giống như có người đang đuổi đến vậy. Cậu Lâm nghe thấy có người đuổi đến, trong lúc do dự bóp chặt cổ Trần Kiều Kiều, sau đó lại liếc nhìn về phía cây hoa đào kia, nắm chặt trong tay một nhành đào.

Cậu Lâm: “Thì là hoa đào tinh, chăng trách lại đẹp đến vậy, lân này có thứ này trong tay, tôi xem xem Tống Văn Cảnh có dám lấy mạng tôi hay không đây.”

Anh ta lưu luyến liếc nhìn về phía hoa đào nở rộ, tiếc nuối nói: “Ra tay muộn mất rồi, nếu mà biết thân phận cô sớm một chút, có thể đã thành công từ lâu rồi.” Bây giờ thì lại thất bại trong gang tấc.

Cậu Lâm không cam tâm.

Nếu Diệp Mạn Tinh ở đây, cô hẳn sẽ nhận ra đây chính là cậu chủ đã từng mua cho cô ba mươi nghìn viên đá thô, cuối cùng lại bắt cóc cặp song sinh nhưng đã được Đào Gia cứu. Nhưng ông trời lại không giúp anh ta, anh ta lại nghe thấy âm thanh vang lên: “Bên này hình như có người."

Đoàng.

Khi viên đạn sượt ngang qua má cậu Lâm, anh ta lập tức ôm lấy Trần Kiều Kiều nhảy xuống khe núi.

Đến khi nhóm người Triệu Chiêu Hoa đuổi đến, ở đó nào còn có ai?

Triệu Lăng nhìn xung quanh, sau đó nói với người phía sau: “Đi tìm tiếp đi, vẫn còn con tin chưa tìm thấy."

Cùng lúc đó, ở thung lũng dưới một ngọn núi khác, hoa đào nở rộ khắp núi, Diệp Mạn Tinh nhìn đào mộc bổn thể được trồng ở thung lũng, bên kia lại là đào mộc bổn thể đã bị chặt thành từng mảnh, chỉ cảm thấy đau lòng không thôi.

Loading...