Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 882
Cập nhật lúc: 2024-10-24 10:26:28
Lượt xem: 30
Trên đường đi, Diệp Mạn Tình đang nghĩ, mấy ngày trước ngay cả chú Tư Tống Tấn Chiêu và các đồng chí công an cùng đi bắt người nhưng cũng không tìm được người, hôm nay bọn họ sẽ may mắn tìm được người không đây?
Cô thực sự hỏi câu này thành lời.
Cố Nguyên ngồi bên cạnh khẽ cười: “Chị dâu, cô vẫn chưa hiểu rõ tình hình của lữ đoàn trưởng Tống rồi, năm đó lân đầu tiên cô rời khỏi nhà đi lên phía Bắc, chúng tôi tìm nhiều nơi cũng không tìm được, nhưng lữ đoàn trưởng Tổng chỉ dựa vào trực giác đã tìm được phương hướng của cô rồi.”
Đào Gia vô cùng hứng thú, Đào Đào còn có lúc đi một mình sao?
Đào Gia Hỏi: “Đào Đào, chuyện khi nào vậy?"
Diệp Mạn Tinh: ?
Cô xấu hổ: “Cố Nguyên, không nói lại chuyện cũ.”
Lần này lên núi, Cố Nguyên lái xe phía trước, Diệp Mạn Tình ngồi ghế sau, bên trái cô là nam chính, bên phải là Đào Gia kiêu ngạo.
Còn Tân Lâm thì ngồi ở ghế phụ lái.
Còn mấy người Tiểu Cao, Tống Thanh Lâm thì ngồi xe phía sau.
Tống Văn Cảnh từ sau khi lên xe, đêu nhắm mắt nghỉ ngơi giống như Tân Lâm, bây giờ trong xe chỉ có âm thanh của ba người họ.
Cố Nguyên thật sự rất tin tưởng Tống Văn Cảnh, trong số những người ở đây, chỉ có anh là người bình tĩnh nhất. Nghe vậy, Cố Nguyên giải thích: “Chị dâu, lữ đoàn trưởng Tống không làm những chuyện không chắc chắn, lân này nếu lữ đoàn trưởng Tống đã muốn lên núi thì cô cứ yên tâm đi.”
Đào Gia không tin, hừ một tiếng: “Tôi không tin sẽ may mắn như vậy.”
Diệp Mạn Tinh vô thức nhớ ra nam chính là Long Ngạo Thiên có vận may khó tin, thật sự sẽ thuận lợi như vậy sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-882.html.]
Là vì ở bên cạnh người đàn ông này đã lâu, vận may của cô cũng trở nên tốt hơn, vì vậy cô mới quên đi chuyện này. Cố Nguyên không quan tâm Đào Gia có tin hay không, sau khi xe việt dã chạy một mạch lên núi, đến nơi lân đâu tiên bọn họ trải qua lôi kiếp rồi lại đi thêm vào cây số nữa, sau đó xe không thể đi vào được nữa, chỉ có thể xuống xe đi bộ.
Lần này trên đường có hai người Đào Gia và Cố Nguyên thường xuyên cãi nhau, nhưng nhờ vậy nên cũng không quá buồn chán. Chỉ là càng đi thì Diệp Mạn Tinh càng nghi hoặc: “Anh ba, phía sau có hơi xa, bọn họ đến nơi núi sâu rừng thẳm rồi sao?"
Được rồi, mấy cành cây ngọn cỏ này quả thực rất cản trở đường đi. Tống Văn Cảnh nhìn cô, sau đó quỳ xuống nói: “Anh cõng em đi qua."
Diệp Mạn Tinh: ?
Cô cảm thấy dưới bàn chân bị nổi mụn nước, nghĩ đến lân này phải đi làm nhiệm vụ thì có hơi chần chừ.
Đào Gia nói: “Cô không cần anh ta cõng thì để tôi cõng đi, đường này còn đến mấy cây số nữa, đợi đến khi cô tự mình đi qua, sợ là đôi chân của cô cũng chẳng còn đâu.”
Tống Văn Cảnh vừa nghe vậy, hai tay đã dùng sức kéo người phụ nữ lên lưng, lưng anh dài rộng rắn chắc, hai cánh tay cũng cơ bắp cuồn cuộn, đôi chân dài đi trong rừng quả thực đơn giản như đi trên đất bằng vậy.
Anh cõng một người, nhưng lại đi nhanh hơn so với phần đông mọi người, Diệp Mạn Tinh kinh ngạc: “Anh ba, sao thể lực anh lại khỏe đến vậy?”
Đào Gia cũng từng cõng cô, nhưng lưng của Đào Gia không giống với anh, dù sao Đào Gia cũng chỉ là thanh niên, bình thường anh ta đều có vệ sĩ, còn có hoa mạn đà la hỗ trợ, mạn đà la có tác dụng gây ảo giác, năng lực này cũng đủ để đại sát tứ phương rồi.
Vóc dáng và cơ bắp của anh ta đều rất khỏe nhưng không thể so với Tống Văn Cảnh được.
Tống Văn Cảnh được huấn luyện từ những kỳ huấn luyện khắc nghiệt nhất, sức lực trên người anh rất khỏe, được cõng trên lưng, Diệp Mạn Tinh cảm thấy vững vàng như đang dựa vào núi vậy.
Trọng điểm là anh rắn rỏi như một chú báo vậy, khả năng đi nhanh như xuyên qua của anh quả thực khiến mọi người có mặt đều kinh ngạc: “Có thật là đang cõng người không vậy?”
Tống Văn Cảnh ừ một tiếng rồi nói: “Thật ra những lúc khác thì anh cũng rất khỏe."
DTV
Diệp Mạn Tinh xấu hổ nhéo eo anh, chỉ là lúc nhéo lại nhéo trúng vòng eo thon gầy của anh, Diệp Mạn Tinh chỉ đành đổi chủ đề rồi hỏi: “Anh ba, chúng ta có thể tìm được anh cả không?”