Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 880
Cập nhật lúc: 2024-10-24 10:26:24
Lượt xem: 38
Trong câu nói này có rất nhiều thông tin, đại ý nói rằng Tống Văn Cảnh phải giả ngu chịu khổ thì mới có thể phá hủy căn cứ của bọn chúng.
Diệp Mạn Tình có hơi tò mò: “Những quái vật đó trông như thế nào?"
DTV
Cố Nguyên không muốn nhớ lại những quái vật đó nữa, chỉ nói: “Tôi không biết đó là loại quái vật gì, nhưng không thể g.i.ế.c được, hay nói đúng hơn dùng phương pháp thông thường không thể g.i.ế.c được. Tôi nghi ngờ rằng những con tin quan trọng nhất kia đều bị những kẻ đứng sau che giấu."
Diệp Mạn Tình chưa từng gặp chúng, nhưng Đào Gia đã từng nhìn thấy những con quái vật này trước đây, anh ta nói: “Đào Đào, chúng giống như Khôi Lỗi của cô vậy, nhưng được bọn họ lai tạo đủ kiểu, còn phải nuôi bằng máu. Lão già đó muốn nghiên cứu bí quyết trường sinh gì đó nên đã tập hợp rất nhiều chuyên gia và giáo sư, sau đó bắt họ nghiên cứu ra những thứ này."
“Nhưng cành đào của cô đang bị bọn chúng canh giữ, lân này, chúng ta chắc chắn phải lấy lại, có lẽ sẽ là một trận chiến khốc liệt đây.”
Diệp Mạn Tình “ô" một tiếng, nhưng cô vẫn tò mò: “Bọn họ có thủ đoạn đặc biệt nào không? Nghe nói anh cả Tống Thanh Nguyên rất giỏi, sao mặt có thể bị biến dạng, còn bị khoét bỏ vết bớt được?"
Tống Văn Cảnh giải thích: “Bọn chúng có thể làm cho người ta hôn mê, người đứng sau có thể khống chế hành vi của con người, đặc biệt sau khi bị tiêm thuốc sẽ mất đi khả năng vận động."
Diệp Mạn Tinh: “Hả?"
Cô thực sự rất ngạc nhiên.
Cô lập tức hỏi: “Vậy là lúc đâu anh cũng?”
Tống Văn Cảnh gật đầu.
Cố Nguyên nói: “Lữ đoàn trưởng Tống cũng rơi vào tình huống giống như vậy, đối với một người tàn phế mà nói, uy h.i.ế.p đối với bọn họ bằng không. Còn người bình thường, bọn họ càng không để ở đáy mắt."
“Nhưng mà bọn họ hoàn toàn tin tưởng vào thuốc của bọn họ, cho nên bọn họ mới thua."
Vậy vấn đề bây giờ là, sau này Tống Văn Cảnh hồi phục thế nào? Không phải anh cũng chỉ là người bình thường hay sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-880.html.]
“Vậy không phải anh bị tiêm thuốc biến thành người tàn phế hay sao? Vậy cuối cùng làm sao hồi phục?" Đào Gia cũng tò mò hỏi.
Vấn đề này không ai biết, ngay cả Cố Nguyên cũng không biết.
Tống Văn Cảnh liếc anh ta một cái, biết là đồng bọn của cô vợ nhỏ, thái độ của anh với Đào Gia cũng coi như không tệ, chỉ nói một câu: “Tôi còn một số sắp xếp khác.”
Về phần sắp xếp cái gì, anh lại không nói, anh vừa trấn an Cố Nguyên và Đào Gia vài câu, vừa lập ra kế hoạch mới sau này. Buổi tối, sau khi mọi người nói chuyện xong, lại xác nhận nếu ngày mai trời trong thì sẽ xuất phát vào ngày mai.
Bởi vì địa điểm ở trên núi, nếu trời mưa thật sẽ vô cùng bất tiện, xe không thể lái vào được. Nơi bọn họ muốn đi lân này, lại ở sâu trong khe núi.
Mấy người đàm phán xong thì kéo cửa phòng ra đưa mấy người ra ngoài, gặp Tống Thanh Lâm và Tống Thanh Kỳ đang đứng canh ở cửa.
Tống Thanh Kỳ nói có việc tìm cô. Tống Thanh Lâm cũng nhìn thoáng qua Diệp Mạn Tinh, đưa cặp long phượng cho cô, sau đó mới nói với Tống Văn Cảnh và Cố Nguyên: “Chú Tư gọi các cậu."
Tống Văn Cảnh gật đầu, lại ngồi xổm xuống ôm mấy cục nhỏ, mỗi đứa hôn một cái rồi mới nói với cô vợ nhỏ: “Vợ ơi, chờ một lát anh sẽ về."
Đào Gia đứng ở cửa, thấy dáng vẻ này của anh thì nghiến răng, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại nhịn xuống, kiêu ngạo hừ một tiếng, ngồi xổm xuống dỗ Tiểu Bình An và Tiểu Hoan Hỉ đi chơi với anh ta.
Bỗng nhiên đại thù được báo hơn một nửa nên Tống Bình Bình vẫn hơi không có cảm giác chân thực, Đào Gia gọi cậu bé cậu bé lập tức đồng ý.
Tân Lâm còn có lời muốn nói với Diệp Mạn Tinh, nhưng bây giờ quá nhiều người, liên ôm Bối Bối và Đoàn Đoàn đi chơi, lúc đi nói một câu lát nữa anh ta sẽ đến tìm cô.
Bối Bối và Đoàn Đoàn còn chưa gần gũi với mẹ được bao lâu, dùng giọng trẻ con nói: “Mẹ ơi, buổi tối con sẽ về chơi với mẹ nha."
Diệp Mạn Tinh dở khóc dở cười: “Con mau đi đi, mẹ sẽ không đi đâu.”
Chờ tất cả mọi người đi rồi, Diệp Mạn Tinh mới nhìn em tư Tống Thanh Kỳ nói: “Em tư, em có vừa mới nói có chuyện gì?"