Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 859
Cập nhật lúc: 2024-10-24 10:25:05
Lượt xem: 29
Lời này thật sự rất vô lễ, nếu là người khác nói lời này thì Tống Văn Cảnh sẽ không đếm xỉa, nhưng đây là lời do con trai ruột nói, anh vẫn luôn im lặng không lên tiếng chờ con gái trút giận xong.
Mấy người Tiểu Cao ở bên cạnh muốn chen vào nói nhưng bị Cố Nguyên ngăn cản, đây rõ ràng là chuyện gia đình của trung đoàn trưởng Tống, người ngoài thật sự không tiện nhúng tay vào.
Tống Văn Cảnh im lặng rất lâu, vẫn luôn chờ hai đứa khóc xong rồi mới ôm chặt con và nói: "Xin lỗi, cha trở về muộn, cha sẽ tìm anh chị con trở về, sẽ không để bọn họ gặp nguy hiểm."
Thấy hai đứa bé vẫn không chịu tin anh, lân này Tống Văn Cảnh ôm chặt con không buông tay.
Lần này quay về anh trở nên ít nói hơn rất nhiều, tính tình cũng thay đổi so với trước kia không ít, nhưng tình yêu thương dành cho con thì không hề ít đi.
Tống Văn Cảnh như vỗ về lại như nỉ non, anh cúi đầu hôn mỗi đứa bé một cái, sau đó nói: "Bé cưng, cha sẽ tìm anh chị con trở về, cha xin lỗi vì trong giấc mơ hoặc kiếp trước mà các con nói, cha chưa kịp bảo vệ các con. Trong hiện thực cũng trở về muộn, để các con bị ấm ức."
Không hiểu tại sao, khi hai đứa nhóc nghe thấy lời xin lỗi mà kiếp trước không đợi được, lân này đã đợi được, lại cảm thấy trong cổ có một loại bi thương ập tới, trong hai cặp mắt xinh đẹp kia đều chứa đây nước mắt.
Khi nghe thấy lời này của cha, lúc này nước mắt lập tức vỡ òa như nước sông vỡ đê.
Òa một tiếng, hai đứa nhóc khóc càng dữ dội hơn.
Cố Nguyên ở bên kia đường đợi ba cha con một hồi lâu, thấy bạn tốt vẫn chưa dỗ được con, đành phải đi qua giải thích.
Ban đầu lúc Cố Nguyên muốn nói chuyện còn bị bạn tốt ngăn lại.
Nhưng nhìn bộ dạng này của bạn tốt, chưa chắc hai đứa nhóc đã chịu nghe, anh ấy bèn ngồi xuống giải thích: "Tiểu Bình An Tiểu Hoan Hỉ, bọn chú đã cố gắng hết sức để trở về rồi. Không phải cha cháu không muốn trở về, là lúc đó bọn chú đêu không về được."
DTV
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-859.html.]
Anh ấy muốn lau nước mắt cho hai cục bột nhỏ nhưng bị hai đứa tránh đi, đành phải ở bên cạnh nói: "Các cháu đừng khóc nữa, tóm lại, cha các cháu trở về rồi, các cháu sẽ rất an toàn, sau này cũng sẽ rất an toàn."
Hoan Hoan và Bình Bình đều không nói lời nào. Tống Văn Cảnh lại cúi đầu hôn hai đứa một cái, cuối cùng mới nói: "Xin lỗi bé cưng, cho dù các con không thích, các con không vui, cha vẫn sẽ cứu bọn chúng."
"Mặc kệ đây là con của ai, cha đều sẽ cứu."
Hoan Hoan mím miệng hỏi: "Tại sao?"
Tống Văn Cảnh cúi đầu sửa sang lại tóc cho con gái, lau nước mắt cho con trai rồi mới nói: "Bởi vì sự tồn tại của những người như cha chính là để thế giới có ít những người gặp phải cảnh ngộ như các con hơn, sự bảo vệ của cha đến muộn, mong các con hãy tha thứ."
Dừng một lát, giọng nói của anh có chút khựng lại: "Nếu như trên thế giới này có thêm mấy người như cha, nếu như ở kiếp trước hoặc ở trong giấc mơ của các con, bọn họ có thể cứu được các con đúng lúc, cha sẽ vô cùng cảm kích.”
"Bé cưng, nếu như hôm nay cha bỏ mặc cho chuyện như vậy xảy ra, vậy thì ngày mai sẽ có thêm mấy đứa trẻ có nội tâm tràn ngập thù hận giống như các con. Chúng ta không nên để bi kịch tiếp diễn."
Tống Hoan Hoan lập tức bật khóc: "Nhưng cha ơi, bọn họ muốn hại chúng con, chúng con không hề chủ động hại bọn họ." Tống Văn Cảnh ôm chặt cô bé, giọng nói chứa sự vỗ về và nghiêm túc: "Bé cưng, nếu như bọn họ thật sự có tội, pháp luật sẽ có hình phạt thích đáng."
Trên thực tế mới chỉ là đứa trẻ sáu bảy tuổi, có thể phạm tội lớn đến mức nào? Cùng lắm chỉ là có suy nghĩ như vậy, người đáng hận có tội thật sự là người đứng đằng sau.
Tống Hoan Hoan vẫn được cha ôm.
Còn Tống Bình Bình không biết là bị câu nào của cha làm cho xúc động, lại yên tĩnh không lên tiếng. Bịch bịch bịch.
Mấy người quay đầu lại, mấy đứa bé lúc nãy còn ngất xỉu giờ đã tỉnh lại, sau đó khóc lóc chạy tới.
Anh em nhà họ Chu: "Chú Tống, xin chú hãy mau cứu mẹ, chúng cháu cũng chỉ là nghe nói mẹ có thể trở về nên chúng cháu mới đi gọi Bình Bình và Hoan Hoan.