Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 842
Cập nhật lúc: 2024-10-24 10:24:38
Lượt xem: 40
Đương nhiên, việc Đào Gia bị thương cũng rất có thể là do anh ta chỉ là hoa đồng hành một hồn.
Lúc Diệp Mạn Tinh đi tìm Đào Gia, bên kia, Trần Kiều Kiều nghe anh ba Tống mất liên lạc, cô ta cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, từ sau khi cô ta tái hôn thì đây chính là tin tức khiến cô ta vui.
Sắp qua năm cũ, cô ta mang theo hai chai mạch nha, một gói t.h.u.ố.c lá và một bình rượu sang nhà họ Tống, lúc đến nơi vừa hay gặp được mẹ Tống hôm nay về sớm, bà ấy trông thấy cô ta thì rất bất ngờ:
“Sao Kiều Kiều tới vậy?"
Trần Kiều Kiều nhìn mẹ Tống, nở nụ một cười:
“Thím Tống, cháu nghe nói anh ba Tống mất liên lạc, cháu đến xem có cần cháu giúp gì không?"
Tống Bình Bình trông thấy cô ta thì ghét kinh. Nghe thế cậu bé khịt mũi khinh thường, giọng nói non nớt nhưng lời nói ra chẳng xuôi tai:
“Để dì giúp thì dì giúp được gì hả?”
Không phải cậu bé khinh thường đối phương, coi như Trần Kiều Kiều có liên quan đến người phía sau thì tác dụng của cô ta cũng có hạn.
Mẹ Tống im lặng, bà ấy gọi cặp song sinh nhỏ, dúi hoa quả đóng hộp cho từng đứa, rồi dỗ:
“Bình Bình và Hoan Hỉ đi tìm anh chị chơi đi, lát nữa sẽ làm đồ ăn ngon cho mấy đứa.”
Năm nay, cha Tống đã chính thức được thăng lên làm chủ tịch huyện của huyện Nam Tây, có được thành tích này là phải cảm ơn đến khu công nghiệp của thị trấn Hồng Kiêu thành công phát đạt, những thành tích này đủ để ông ấy đi lên.
Khu công nghiệp thành công, sau hoa quả đóng hộp thì các loại kẹo hoa quả đều vang tiếng gần xa, hương vị thật sự rất ngon.
Tống Bình Bình mắc hội chứng tuổi dậy thì, nhưng cậu bé cũng là một đứa ham ăn hàng thật giá thật, mẹ Tống đoán được tâm trạng của cậu bé nên chỉ chốc lát là đã dỗ được hai đứa nhóc đi ra.
Bấy giờ, mẹ Tống mới nghiêm túc nhìn Trần Kiều Kiều, chỉ là hỏi:
“Văn Cảnh làm nhiệm vụ rồi, thím cũng không biết thằng bé mất liên lạc, chẳng biết sao cháu biết được hả?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-842.html.]
Có lẽ vì sống lâu với Diệp Mạn Tinh mà mẹ Tống đã có thói quen nói thẳng, một câu kia hỏi tới nỗi Trần Kiều Kiều không dám nói.
Cô ta chỉ đến khoe khoang một tí, nào nghiêm túc nghĩ đến vấn đề này.
Cuối cùng, cô ta đành đáp:
“Sắp bước sang năm mới, lúc trước anh ba Tống đều trở về vào dịp Tết, năm nay lại chưa về, cháu lo lắng nên mới tới hỏi.”
Mẹ Tống nhìn cô ta, ở một tiếng, sau đó nói:
“Ừ, có lẽ không sao, cháu cũng là quân tẩu, nên biết quân nhân kỷ luật nghiêm minh, nhiệm vụ đều do cấp trên sắp xếp thế nào thì làm thế đó, xem như có đổ m.á.u ở bên ngoài thì cũng là chuyện thường.”
“Từ cái ngày thím biết thằng bé đi lính, thì đã chuẩn bị tinh thần sẽ mất con trai bất cứ lúc nào, cháu đừng quá để tâm chuyện này, cháu cũng đã tái hôn, cố giữ cuộc hôn nhân của mình mới phải."
Theo như mẹ Tống nghe nói, hai thằng nhóc nhà họ Vương không hề thích người mẹ kế này, ngày nào trong nhà cũng quậy đến nỗi gà bay chó sủa.
“Cháu, cháu...”
Trần Kiều Kiều bị nói đến nỗi đỏ mặt, không có câu nào nặng lời nhưng vẫn vả mặt cô ta chát chát. Câu trước nói cô ta không hiểu chức trách của một quân tẩu, câu sau khuyên cô ta lo tốt chuyện nhà mình.
Thật ra mẹ Tống vẫn có ý tốt, bà ấy là người lớn, không thể chọc ngoáy người trẻ làm chi.
Nhưng Trần Kiều Kiều chột dạ, cô ta có thật lòng quan tâm mà đến đâu, chỉ đến vì coi kịch hay mà thôi.
Ai ngờ trò hay còn chưa thấy đâu, ngược lại đã bị câu có câu không đ.â.m chọc, chứ đừng nói là cô ta bực bội thế nào.
Cô ta cứ nghĩ lúc này nói thế nào thì mẹ Tống và con dâu sẽ có xích mích, ai ngờ người ta sống chung rất tốt chứ. Lúc Trần Kiều Kiều đi ra, mặt cô xanh mét.
DTV
Lúc buồn bực ra về, Trần Kiều Kiều nào biết trong góc khuất có Tống Bình Bình và Tống Hoan Hoan đang đưa mắt khó chịu nhìn cô ta.
Bây giờ, bọn chúng còn quá nhỏ, muốn chơi đối phương cũng khó làm. Tống Bình Bình không vui, chỉ cần mắt không bị mù là đều thấy rõ, huống chi thông minh như Đoàn Đoàn?