Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 779
Cập nhật lúc: 2024-10-23 11:41:40
Lượt xem: 43
Lại nói tới đâu này, Tống Thanh Nguyên ở trong rừng núi lại tránh thoát một đợt truy sát, thân thể anh ta nhợt nhạt trốn ở trong cỏ lau hồ nước, bên cạnh bỗng nhiên có viên đạn b.ắ.n qua.
Ngay khi khuôn mặt bất bình qua khe rãnh kia của Tống Thanh Nguyên nặng nề rụt lại. Cứ cho rằng anh ta hẳn phải c.h.ế.t không thể nghi ngờ, bỗng nhiên một tia sáng trắng hiện lên, tia sáng trắng trở tay một kích, đối diện phát ra tiếng kêu thảm thiết từ trong bụi lau sậy đang lăn xuống.
Tống Thanh Nguyên nảy sinh ý ác bổ thêm mấy đao, những người này tạm thời bất động. Nhưng anh ta biết những người này chốc nữa nữa có thể sẽ tỉnh lại.
Anh ta ôm Đào Yêu đang hôn mê chỉ còn lại một mảnh tàn ảnh, lấy tốc độ mạnh mẽ như báo chạy nhanh trở về.
“Đào Yêu, đừng ngủ." Đã rất lâu rất lâu không nói chuyện nên giọng nói của anh ta vô cùng khó nghe.
Đào Yêu nói: "Ta sắp chịu không nổi nữa, bản thể đến là được rồi.”
"Ta không cứu được ngươi mấy lân, ngươi phải tự mình ra ngoài."
“Đưa hộp gỗ đào ra ngoài chưa?"
Tống Thanh Nguyên cố chấp ôm cô chạy, nghe vậy chỉ nói một câu: "Hẳn là đưa ra ngoài rồi."
“Ồ, vậy ta đi ngủ một lát đây.”
DTV
Cô nói xong, liền tan thành một tia ánh sáng trắng tiến vào trong cơ thể anh ta.
Anh ta ôm hư ảnh đã biến mất, không muốn khóc nhưng lại rơi nước mắt: "Đào Yêu.”
Tống Thanh Nguyên: "Những thứ đối phương đang nghiên cứu là kỹ thuật gì, nhà họ Tống biết sẽ không cho phép bọn họ làm như vậy, Đào Yêu ngươi đừng ngủ. 608034
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-779.html.]
Xuân đi đông đến, cuối năm 80 tuyết rơi vô cùng lớn, toàn bộ đại học Hoa Thanh đều phủ đầy tuyết thật dày, người đi đường giẫm lên mặt tuyết, vang lên tiếng hắt xì.
Hôm nay là ngày cuối cùng của kỳ thi cuối kỳ, mấy phòng đều hi hi ha ha đùa giỡn với Diệp Mạn Tình. Nhân vật mà bọn họ bàn tán chính là đàn anh khoa kinh tế thương mại – hotboy của trường, Đào Gia.
Đào Gia, đàn anh khoa kinh tế thương mại Hoa Thanh, hotboy Hoa Thanh. Có thể dựa hoàn toàn vào mặt mũi mà nổi danh ở Hoa Thanh, nơi mà học sinh xuất sắc ở khắp nơi như này thì đủ có thể thấy được sức sát thương của dung mạo này.
Vị Đào Gia này giống như bạn cùng phòng Mạn Tinh, hai người đêu ra mắt ở Hoa Thanh dựa vào mặt mũi, các bạn cùng phòng nói chuyện cũng rất hăng hái.
Chẳng qua thân phận hai người một người là du học sinh người Hoa trở về, một người là thủ khoa kỳ thi tuyển sinh đại học trong nước, quả thực đều nổi danh như nhau. Mấy bạn cùng phòng bàn tán chuyện của đàn anh Đào xong mới bắt đầu thảo luận tình huống kỳ thi cuối kỳ lân này.
Đại ca Vương Tinh hỏi bạn cùng phòng quanh năm không xuất hiện trong ký túc xá thi như thế nào: “Tinh Tinh, lân này cậu thi hóa chất thế nào?"
Diệp Mạn Tinh nhớ tới đề bài gật đầu: "Cũng được.”
Có thể không ổn ư? Mỗi ngày đêu ở trong không gian gặm quyển sách chuyên ngành này. Cả một hai năm đấy. Vì để tìm người, cô cũng phải cố gắng lắm.
Chủ yếu là cặp song sinh cảm thấy có hứng thú với những loại sách này nên dẫn cô theo xem chung.
Đúng vậy, từ sau khi cặp song sinh nửa tuổi biết ngồi biết bò, sẽ bò vào trong thư phòng của cô lật tung các loại sách chuyên ngành của cô lung tung khắp nơi. Nhưng bạn cho rằng chúng quấy rối sao, hết lần này tới lân khác muốn bảo mẫu, muốn mẹ chồng và em chồng đọc cho bọn chúng nghe.
Chu Tư Điềm nhìn cô với ánh mắt như nhìn người ngoài hành tinh: "Tinh Tinh, quanh năm cậu không ở trường học mà còn thi tạm được. Năm ngoài còn giành được học bổng, đúng là bọn mình vẫn chưa đủ cố gắng."
Diệp Mạn Tinh nghe được khóe miệng co rút: “Các cậu còn chưa đủ liều mạng, không đủ cố gắng ư?” Vài lân cô trở lại ký túc xá lấy đồ, một hai giờ tối vẫn còn gặm sách. Chưa đến năm giờ sáng đã bò dậy học thuộc lòng, đây còn không gọi là cố gắng thì cô không nói nên lời là ai cố gắng đâu.
Mấy bạn cùng phòng này của cô đều là học sinh xuất sắc của các tỉnh thi vào, cũng đều câm học bổng đó. Cô còn chưa khen họ, càng nói càng rối.
Tay Hạ Lan ôm tim, người luôn có thành tích tốt trong môn toán cao cấp lập tức than thở với cô: "Năm nay toán cao cấp quá biến thái, tớ cầu xin đừng rớt môn.”