Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 775
Cập nhật lúc: 2024-10-23 11:41:34
Lượt xem: 35
Tình yêu và cảm giác áy náy giày vò anh mọi lúc, anh lại muốn đối xử với vợ tốt hơn nữa.
Tống Văn Cảnh tắm xong đi ra thấy vợ mình chưa ngủ, anh dựa vào bên cạnh nhìn cô: “Đang đọc gì đấy?”
“Anh ba tắm xong rồi sao?"
DTV
Diệp Mạn Tinh chỉ vào phần phân tích trên trang giấy: “Năm sau Bối Bối và Đoàn Đoàn sắp đi học rồi, em đang nghĩ muốn cho bọn nhỏ đi học ở nhà trẻ, bắt đầu học từ mẫu giáo?"
“Có gì khác biệt sao?"
Hiện tại đơn vị cũng có mẫu giáo, được thiết kế đặc biệt cho gia đình công nhân viên chức.
Nếu cô đi học rồi, bảo mẫu trong nhà có người chăm sóc cho cặp song sinh, nhưng Bối Bối và Đoàn Đoàn thì phải có người đưa đón.
Tống Văn Cảnh nghe cô phân tích một hồi mới nói: “Chỉ là gần Thanh Hoa thôi, Bối Bối và Đoàn Đoàn đêu thông minh, đến lúc đó đích thân anh sẽ dẫn bọn nhỏ đi huấn luyện, để bọn nhỏ có thể tự mình về nhà.”
Diệp Mạn Tinh: ?
“Còn nhỏ như vậy mà?” Anh ba cô đang nói bậy gì vậy.
Tống Văn Cảnh nắm tay cô, hôn lên mu bàn tay cô: “Vợ à, bọn nhỏ là con cháu nhà họ Tống, đều có vệ sĩ đi theo bảo vệ.”
“Con cháu nhà họ Tống, đặc biệt là Bối Bối còn muốn vào quân đội phải học cách phân biệt phương hướng và phán đoán, phân tích sự việc ngay từ lúc nhỏ, lúc anh lớn cỡ như bọn nhỏ đã biết phải bảo vệ bản thân thế nào rồi."
“Mẹ hiền con hư, chẳng phải em hay nói thương cho roi cho vọt sao?"
Cô không biết phải nói gì: “Chẳng thà anh để bọn nhỏ tự đi học càng tốt hơn hay sao?"
Tống Văn Cảnh còn nói tiếp: “Tình cảm tốt mà, nếu đi học ở quân đội thì để bọn nhỏ tự mình đi."
“Chậc.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-775.html.]
Sau đó Tống Văn Cảnh lại bị vợ cắn một cái.
Nhưng cánh tay cơ bắp này quá cứng, Diệp Mạn Tinh cắn cũng chỉ đau răng, người đàn ông này khắp người đều là cơ bắp, chẳng có chỗ nào mềm cả.
Tống Văn Cảnh hiểu ý nằm xuống, ôm vợ vào lòng, chỉ vào cổ mình: “Vợ à, chỗ này mềm này, em cắn chỗ này đi.”
Diệp Mạn Tinh lấy chân đá anh một cái.
Người đàn ông không đổi ý, anh giữ c.h.ặ.t t.a.y cô, thấp giọng dỗ cô: “Vợ à, bọn trẻ trước ba tuổi thì để em lo, sau ba tuổi thì phải để anh lo. Đặc biệt mấy đứa con trai."
“À, Bối Bối vào quân đội, cũng phải huấn luyện như con trai, nếu không sau này con bé vào quân đội sẽ bị thiệt." Diệp Mạn Tinh vừa nghĩ đến con gái cưng mềm yếu của mình thì lại đau lòng: “Sao tim anh cứng rắn vậy, thật sự muốn đưa con bé vào quân đội sao?”
Tống Văn Cảnh im lặng, sau đó thở dài: “Vợ à, chỉ cần là mong muốn của bọn nhỏ, thì chúng ta nên chừa một đường cho bọn nhỏ, sau đó đưa bọn nhỏ vào khuôn khổ, bọn nhỏ có thể tự mình phát triển theo quỹ đạo thôi.”
Được thôi, chủ đề này có nói cũng không thông được, cô bèn đổi chủ đề. Cô nhớ đến dáng vẻ đáng thương của Tống Tứ lúc quay lại, bèn nhắc đến chuyện Cố Nguyên đến đưa chong chóng.
Diệp Mạn Tình: “Em không ngờ thì ra Cố Nguyên lại được yêu mến như vậy, em tư mới đâu còn nói muốn tìm người như anh, nhưng sau khi nhìn thấy Cố Nguyên thì không nói như vậy nữa rồi.”
Tống Văn Cảnh nghe vậy thì im lặng một lúc mới nói tiếp: “Lúc anh biết cậu ta thì người theo đuổi rất nhiều, em tư không chọn cậu ta cũng tốt, người như cậu ta trừ phi là người mình thích, nếu không sẽ bị tổn thương thôi."
Thấy vợ nhìn mình, anh lại nói thêm một câu: “Nếu người thích cậu ta có thể khiến cậu ta dừng lại thì cậu ta đã kết hôn từ sớm rồi.”
Diệp Mạn Tình tò mò: “Người như anh ấy sẽ thích kiểu người thế nào vậy?”
Gia thế cô tư Tống còn hơn cả hoa khôi đoàn, cô cả nhà họ Chu ban đầu kia.
Tống Văn Cảnh nghe thì chỉ im lặng.
Vấn đề này thật ra cũng rất dễ đáp, chỉ cần nhìn vào sở thích qua lại bạn bè là ra, anh nắm c.h.ặ.t t.a.y vợ, cúi đâu nói sang chuyện khác.
Tống Văn Cảnh: “Vợ à, chúng ta không nói về cậu ta nữa. Không phải em muốn biết chuyện về bức chân dung kia sao."
Quả nhiên Diệp Mạn Tinh chuyển chủ đề: “Ừ, xác định rồi sao, là anh cả Tống Thanh Nguyên sao?”