Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 771
Cập nhật lúc: 2024-10-23 11:41:27
Lượt xem: 47
Tống Văn Thư cũng không thể trái với lương tâm nói rằng anh cô ấy chỉ bình thường, anh cô ấy là người có vẻ ngoài, năng lực và cưng chiều chị dâu độc nhất vô nhị.
Nhưng đối với anh trai mình, cô ấy cũng không mê muội, nên khuyên bảo: “Em tư à, đàn ông ấy trông có đẹp cũng không thể ăn thay bữa được, còn phải đối tốt với mình nữa.”
Nói đến đây, bản thân Tống Văn Thư cũng phải ngậm miệng.
Lúc đầu Trần Chu không đối xử tốt với cô ấy hay sao? Nhưng cuối cùng, lúc anh ta không muốn đối xử tốt với cô nữa thì suy nghĩ gì của cô cũng chẳng còn nữa.
Vậy chi bằng cứ giống như cô tư Tống đi, chỉ thích người đàn ông có gia thế, đẹp trai, ít nhất những thứ này cũng là những thứ khách quan.
Còn Diệp Mạn Tinh thì lại nhìn cô ấy rồi nói một câu: “Có tiền đồ.”
Cô tư Tống giẫm chân: “Mấy chị nghĩ đi đâu vậy, em là nói muốn tìm người tốt như anh ba tốt với chị dâu ấy."
“Vậy là không cần ngoại hình sao?"
Cô tư Tống vừa gật đầu, bên ngoài đã vang lên giọng của Cố Nguyên: “Chị dâu, tôi có làm chong chóng cho Bình An và Hoan Hỷ, để em gái tôi vào trong nhé?"
Cố Nguyên dẫn em gái mình đến, mục đích là để qua lại với nhà họ Tống, ý của nhà anh ấy đương nhiên là muốn để anh ấy hoặc em gái gần gũi với nhà họ Tống hơn, nếu có thể kết thông gia thì càng tốt.
Cố Nguyên không thích thú với chuyện này, nhưng dù sao cũng phải tặng quà cho cặp song sinh, đúng lúc dẫn theo em gái đến nhà họ Tống làm quen với mấy cô gái.
Diệp Mạn Tinh đang ở cữ, anh ấy không tiện vào làm phiền, nên đứng bên ngoài gõ cửa rồi giải thích. “Em đi mở cửa."
Nếu cô tư Tống biết mình sẽ gặp rắc tối thì cả đời này cô ấy cũng sẽ không đi mở cửa. Nhưng lúc này cô ấy rất tò mò, vừa nãy mới nói không quan tâm đến vẻ ngoài đàn ông, nhưng vừa mở cửa đã nhìn thấy Cố Nguyên cao lớn ngoài cửa rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-771.html.]
Cố Nguyên chính là kiểu trăng hoa lúc nào cũng thể hiện sự quyến rũ của mình, cô tư Tống đi mở cửa, anh ấy còn lịch sự cười với cô ấy: “Cám ơn cô tư Tống.” Giọng anh ấy rất cuốn hút, gương mặt đó như có thể chữa lành vậy, cô tư Tống thoáng chốc đã cảm thấy nóng cả mặt.
Cô ấy có nghe nói anh ba có một người bạn rất rất tốt, bèn tò mò hỏi: “Anh là bạn tốt của anh ba, trung đoàn phó Cố sao?" Cố Nguyên sững người, một lúc sau mới khẽ cười với cô ấy: “Đúng vậy, tôi tên Cố Nguyên, nếu anh ba cô là Tống Văn Cảnh thì đúng là như cô nói.”
Cô ba Tống cảm thấy nụ cười kia của Cố Nguyên thực sự quá quyến rũ, so với anh ba còn đẹp trai hơn. Dù sao anh ba cô ngoài chị dâu ra, thì đối xử với ai cũng đều lạnh lùng. Cố Nguyên là người rất nhiệt tình, nhưng anh ấy là người biết suy nghĩ, đây là nhà bạn tốt nên anh ấy cũng rất chú ý chừng mực.
Anh ấy nhường chỗ, để em gái đưa chong chóng vào cho cặp song sinh.
Nghe thấy chị dâu ở bên trong cám ơn mình, anh ấy nói một tiếng: “Đều là tự mình làm cả, không đáng bao nhiêu.”
"Em gái, anh trai đợi em bên ngoài.”
Em gái Cố gật đầu, trong lòng cô ấy cũng tò mò đem chong chóng cao chừng nửa người đi vào.
Đây là chong chóng hình nón được làm từ trúc, phía trên còn có cánh quạt năm màu, bên trên có treo các hạt châu đủ màu sắc, phía sau chong chóng còn có tay cầm có thể xoay được, vừa xoay tay cầm thì chong chóng sẽ chuyển động tạo ra tiếng nhạc vui tai, rất dễ nghe.
Các màu sắc chuyển động, có thể rèn luyện thị lực cho cặp song sinh.
Diệp Mạn Tinh cầm thử, âm thanh tinh tinh vang lên, quả nhiên cặp song sinh đã nhìn sang chong chóng, trông có vẻ rất hứng thú, rõ ràng rất thích.
DTV
“Giúp chị cám ơn anh em nhé."
Cặp song sinh rất thích, Diệp Mạn Tinh cũng thích. Khi cô thích thú, cười lên trông xinh đẹp đến mức động lòng người.
“Không cần cảm ơn đâu ạ, chị dâu, chị trông đẹp thật đấy.” Cô ấy đáp lại rồi lịch sự chào hỏi với mấy cô gái còn lại, sau đó mới rời đi.
Chỉ là lúc rời đi, đầu óc em gái Cố đều ngập tràn nụ cười của chị dâu Tống.