Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 764
Cập nhật lúc: 2024-10-23 11:41:16
Lượt xem: 28
"Đứa lớn là đứa nào?:
Y tá nói: "Bé trai là anh lớn, bé gái là em."
Nói xong mới bảo hai người đi khiêng sản phụ.
Mẹ Tống lập tức nói bà ấy đi hỗ trợ, về phần cặp song sinh một nam một nữ mới ra lò, khiến cho người nhà họ Tống cảm thấy thích thú.
Trong phòng bệnh, Diệp Mạn Tinh sau khi nằm xuống liền cảm thấy thân thể rất lạnh, chỉ là cô vừa nằm xuống, thì đã nhìn thấy trong phòng bệnh có rất nhiều người.
Nói chính xác có rất nhiều ánh mắt nhìn cô, Diệp Mạn Tinh sau khi sinh liên thoải mái như dỡ được hàng xuống, nhìn mọi người, cô hỏi mẹ chồng trước, "Mẹ, con của con đâu?"
Mẹ Tống sau khi vào phòng bệnh của cô thì gần như bận tối mặt tối mũi, nghe vậy liền nói: "Cha con, ông con đang ôm ở bên ngoài thích không rời tay."
Lúc sinh đôi một nam một nữ đâu tiên bọn họ đều không ở đây, một cặp song sinh một năm một nữ nhỏ, tự mình ôm cảm giác thật là yêu thích không thôi.
Diệp Mạn Tỉnh gật gật đầu, rồi nhìn vẻ mặt mấy phen muốn nói lại thôi của nhà bác cả cô.
Bác gái Tống cẩn thận liếc nhìn cô một cái, ngón tay gần như là nắm chặt bức chân dung, trước tiên hỏi cơ thể cô có thoải mái không?
Diệp Mạn Tinh gật đầu, "Bác gái, bác có lời gì cứ nói đi, lúc con sắp sinh, hình như nghe thấy bác kêu lên điều gì đó.
Bác gái Tống muốn mở miệng, bác cả Tống xác định tình trạng sức khỏe của cô trước, "Con vừa mới sinh con xong, chờ con dưỡng tốt vết thương xuất viện rồi nói sau."
Diệp Mạn Tinh:?
Cô dở khóc dở cười để cho mấy người ngồi xuống rồi nói, "Bác cả, bác nhìn xem bác gái có thể đợi đến lúc cháu xuất viện không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-764.html.]
Thật ra ngay cả Tống Tấn Uy cũng nóng lòng chờ không nổi, ông ấy sắp phải quay trở về rồi, chỉ là ông ấy ổn định thận trọng hơn, nhiều năm như vậy đã có thể làm đến độ vui vẻ cũng không biểu lộ ra ngoài.
Nghe thấy cháu dâu nói như vậy, ông ấy lại càng có ấn tượng tốt với cô, cũng ngồi xuống ghế bên cạnh, thật ra ông ấy cũng có vài phần hoài nghi bức chân dung này là con mình.
Nhưng bức chân dung này quá thô ráp, hơn nữa người trong bức chân dung bị hủy dung, bọn họ cũng không rõ là có phải hay không.
"Tinh Tinh." Bác gái Tống vừa mở miệng đã nghẹn ngào: "Bác nghi ngờ người cháu muốn tìm chính là Thanh Nguyên nhà bác."
Diệp Mạn Tinh suýt thì bị sặc nước?
Diệp Mạn Cảnh cúp máy đến mức một ngụm nước cũng không nghẹn được?
"Tống Thanh Nguyên?" Diệp Mạn Tình biết người này, cô đã nghe nói qua về người đàn ông này, anh ta không phải là trụ cột thế hệ này của nhà họ Tống, là cậu cả có triển vọng nhất trong thế hệ này của nhà họ Tống.
Ngay cả cô còn nghe tin con trai lớn nhà họ Tống mất tích. Diệp Mạn Tinh có vài phần tò mò: “Bác gái, bác chắc không nhận nhầm chứ?”
Bà gái Tống lắc đâu, "Bác chỉ đoán thôi, bóng lưng kia thoạt nhìn giống, Tỉnh Tinh..."
DTV
Lúc bà ấy đang nói, giọng bà ấy đột nhiên trở nên nghẹn ngào: "Tinh Tinh, bác chỉ muốn biết, bức chân dung này cháu lấy ở đâu ra? Cháu lấy nó từ khi nào? Thanh Nguyên nhà bác còn sống không?"
Bác gái Tống đã năm mươi, tóc của bà ấy còn mơ hồ có thể thấy được tóc bạc, nhưng nét mặt nghiêm nghị, lúc này mặc dù đã lớn tuổi nhưng vẫn có thể nhìn ra phong phạm lúc trẻ tuổi. Nhưng lúc này bà ấy khóc, từng giọt nước mắt lăn xuống, từng giọt rơi xuống cánh tay, giọng nói của bà ấy dường như đã bị đè nén rất lâu: “Bọn họ đều nói nó đã hy sinh, bác không tin, bác không tin Thanh Nguyên của bác cứ như vậy mà c.h.ế.t đi.”
Bà ấy tựa như bắt được cọng rơm cứu mạng, nóng lòng muốn nhận được tin tức gì đó từ miệng Diệp Mạn Tinh.
Thật ra bản thân Diệp Mạn Tinh cũng mơ hồ, "Bác gái, cụ thể con cũng không biết nhiều lắm, hộp này là con lấy được một cái hộp từ một người bạn, người bạn đó nói rằng người bạn có bức chân dung này đã tặng nó cho anh ấy, con muốn tìm anh ấy hỏi một chút."
Diệp Mạn Tinh: “Nhưng mà nghe người bạn đó nói, lân cuối cùng anh ấy xuất hiện là ở Hồng Kông, lúc đó bị thương nặng, là người bạn kia cứu trở về. Sau đó anh ấy trở về đất liền, nhưng chúng tôi lại không có manh mối gì cả."