Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 734
Cập nhật lúc: 2024-10-23 07:42:04
Lượt xem: 35
Diệp Mạn Tinh đúng lúc hỏi một câu: "Cha được thăng lên làm gì thế ạ?"
Xem mẹ chồng vui vẻ như vậy, nhất định là tốt hơn trước.
Quả nhiên, từ trong ống nghe lại truyền đến tiếng của mẹ chồng: “Năm sau cha con sẽ được điều lên huyện, làm phó chủ tịch huyện đấy.”
Trong nháy mắt, Diệp Mạn Tinh đã hiểu, chức vụ này đúng là rất cao.
Tuy đối với nhà họ Tống thì không là gì, nhưng bồ chồng cô thì khác, ông ấy hoàn toàn dựa vào sức của bản thân là lên được chức này, không hề có sự giúp đỡ từ gia tộc.
“Tuyệt quá.” Cô cảm thán.
Điều này khiến mẹ Tống ngượng ngùng: “Ông ấy đã làm việc mười mấy năm, được thăng chức cũng không có gì để tự hào.”
“Ngược lại là con, Tinh Tinh, con thi đậu đại học nên nhà mình muốn tổ chức tiệc chúc mừng, con xem có thể làm không?"
Hàng xóm ở quê nuôi lớn cha Tống và nhà bác cả, bây giờ cháu dâu thi đậu đại học nên đương nhiên phải tổ chức tiệc mời mọi người.
Diệp Mạn Tinh nhìn nam chính, bảo anh đến nghe.
Cuối cùng, Tống Văn Cảnh nhận điện thoại, nói: “Mẹ, có thể làm, nhưng ý vợ con là chờ nhận được thư thông báo trúng tuyển rồi làm một thể.”
DTV
Sau khi nhận được thư thông báo trúng tuyển, cả nhà bọn họ sẽ chuyển đi. Cả nhà họ còn sống trong khu nhà xã hội ở biên phòng là bởi nam chính chưa có lệnh điều nhiệm. Nhưng tháng chín cô phải đến trường báo danh nhập học, vì vậy tháng tám họ chắc chắn phải đến thủ đô.
Mẹ Tống ở bên kia còn rất vui vẻ, chỉ nói bà cúp máy rồi về quê bàn bạc sau. Bên này, sau khi Diệp Mạn Tỉnh cúp máy mới rời khỏi nhà ở xã hội.
Buổi tối cả nhà Tống Văn Cảnh sẽ đến ngủ qua đêm ở nhà khách quân khu, do nơi đó cách nhà họ Tống rất gần nên lúc đi, Tống Thanh Kỳ còn hỗ trợ bế Đoàn Đoàn và Bối Bối đến đó. Dọc theo đường đi, Tống Thanh Kỳ vẫn còn liên tục cảm thán, hâm mộ anh ba: “Anh siêu thật, thế mà lại rước được phượng hoàng như chị dâu về.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-734.html.]
Tống Văn Cảnh: Đây cũng là điều anh không ngờ tới. Ngày hôm sau, cặp sinh đôi nói chú tư đã hứa sẽ dẫn hai đứa đi cưỡi ngựa, ngay cả Diệp Mạn Tinh cũng không biết người em họ Tống Thanh Kỳ này đã dỗ dành hai đứa nhỏ này như thế nào.
Lúc bọn họ lái xe trở về thì trời đã tối, tuy nhiên, Diệp Mạn Tình vẫn bị mọi người kéo đến vây xem. Bởi vì những người thân của cô ở khu nhà ở xã hội đã treo một biểu ngữ màu đỏ to ngay trước cổng, trên đó viết: “Chúc mừng đồng chí Diệp Mạn Tinh trở thành Trạng Nguyên khối khoa học tự nhiên của thành phố Vân"
Cô vừa về đến cửa, người giúp việc đã chạy ra bế đứa trẻ đang ngủ say trên tay cô, để cô ở lại với mấy chị em dâu trong khu nhà ở xã hội: “Oa, Tinh Tinh, cô có biết cô là Trạng Nguyên thi đại học không? Lúc người đưa tin tới, cô lại không ở nhà."
Vợ chính ủy nói: “Tinh Tinh, em đúng là đại diện tiên tiến cho các đồng chí nữ chúng ta, mọi người trong khu quyết định tổ chức tiệc chúc mừng cho em, ngày kia em chỉ cần đến ăn là được.”
Mấy chị dâu khác nhìn cái bụng to của cô mà không ngừng ngạc nhiên cảm thán: “Ôi Tỉnh Tinh, bụng em lớn như vậy rồi mà còn có thể thi được Trạng Nguyên, sao em thông minh tài giỏi thế?"
“Trước kia nghe người ta nói Tinh Tinh gả cho trung đoàn trưởng Tống là trèo cao, nhưng bây giờ xem ra là chúng ta có mắt như mù, không nhìn ra Tinh Tinh mới là bảo bối. Tôi thấy, là trung đoàn trưởng Tống trèo cao mới phải."
Không biết là ai nói câu này, trong nháy mắt, tiếng cười vang lên khắp sân.
Nào ai có thể nghĩ đến, có một ngày không khí của khu nhà ở xã hội sẽ biến thành như thế này.
Ngay cả trung đoàn trưởng Tống luôn được nhiều người theo đuổi trước kia, thế mà lại có ngày bị người ta chê là không xứng với vợ!
Diệp Mạn Tinh bị mọi người khen thì không biết phải phản ứng sao.
Diệp Mạn Tinh: ..., nói thật, xin hãy cho tôi về nhà đi!
Cô cười tủm tỉm cảm ơn mọi người, sau đó, giây tiếp theo cô thấy mấy chị em đột nhiên từng người kiếm cớ chạy đi.
“Vợ."
Diệp Mạn Tinh vừa quay đâu thì bắt gặp khuôn mặt không cảm xúc của nam chính, khó trách bọn họ chạy nhanh như vậy.