Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 679
Cập nhật lúc: 2024-10-22 16:44:24
Lượt xem: 34
"Cảm ơn mọi người đã ưu ái, chúng tôi dự định tự cất giữ chỗ phỉ thúy này."
Mấy thương nhân trang sức còn đang gào đến đỏ cả mặt: ?
"Cái cái gì? Không bán?"
Diệp Mạn Tinh thật sự cảm thấy buồn cười, đúng lúc cô thường xuyên có thói quen mang theo đồ ăn vặt, cô nhét cho mỗi thương nhân trang sức một nắm hạt dưa nhỏ: "Nào lấy chút may mắn nè, cảm ơn các ông chủ đã nể mặt."
Thứ này của cô cũng tính là hạt dưa nhưng không phải hạt dưa bình thường, là loại được trồng trong không gian, không phải chủng loại bình thường.
Có điều phải tự rang, số lượng của cô cũng không nhiều, chưa từng bán ra bên ngoài.
Mấy thương nhân trang sức đều là những ông trùm nhà giàu, ai mà thèm hạt dưa này của cô chứ?
Bọn họ tức đến nỗi thịt mỡ ở dưới cằm run rẩy, không bán thì cô nói sớm một chút đi, để bọn họ đấu nhau sứt đầu mẻ trán là có ý gì đây?
Nhưng lúc muốn nói một câu nặng lời, Tống Văn Cảnh đi theo bên cạnh Diệp Mạn Tinh thì cũng thôi, bộ dạng trông như một thằng ăn bám, nhưng cặp mắt kia nhìn sang lại giống như một thanh kiếm sắc bén muốn c.h.é.m bọn họ vậy.
Bên cạnh cô còn có một người đàn ông trông thì bình thường, nhưng cười một cái lại giống như một tên tội phạm, mấy thương nhân trang sức chỉ thiếu điều chửi mẹ nó nữa thôi, bắp chân run rẩy, tức hổn hển vung tay áo rời đi.
Tân Lâm đi tới hỏi: "Hai người định vận chuyển về kiểu gì?"
Đây chính là đá thô trị giá hơn một trăm triệu, mua thì dễ nhưng có thể sống sót mang về hay không thì phải đặt rất nhiều dấu chấm hỏi. Tống Văn Cảnh mím môi: "Tôi tự mình vận chuyển."
DTV
Triệu Chiêu Hoa ở bên cạnh nói thêm: "Tôi cũng đi cùng, em dâu còn phải đi cùng các cậu." Tân Lâm thì đương nhiên không thành vấn đê.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-679.html.]
Mấy nhân viên đi tới hoàn thành thủ tục giao dịch, sau đó Tống Văn Cảnh muốn bắt đâu vận chuyển tảng đá thô này. Diệp Mạn Tinh nhanh chóng đưa tờ hóa đơn trong tay cho người đàn ông: "Anh ba, anh đừng chuyển vội, anh đi gửi đơn đấu thầu cho em trước đã."
Đây là lục ngọc thạch Đế Vương, cũng tính là phỉ thúy, cô còn vừa ý hòn noãn ngọc kia nữa, cái đó bỏ vào trong không gian, đến lúc đó để dưỡng sinh cho người già và trẻ con trong nhà cũng không tệ. Nhưng dự tính của cô chỉ có hơn mười lăm triệu, giờ đi đấu thầu cô còn không biết có thể trúng hay không, Diệp Mạn Tình đành phải viết dự tính mười lăm triệu vào trong lòng bàn tay người đàn ông.
Cô còn căn dặn: "Anh ba, cao hay thấp hơn mức này một chút cũng được, anh xem rồi viết một con số đi."
Triệu Chiêu Hoa ở bên cạnh thấy vậy thì buồn cười.
Tống Văn Cảnh lại rất nuông chiều mà "Ừm" một tiếng rồi đi gửi đơn đấu thầu.
Triệu Chiêu Hoa chủ động tiến lên giúp mấy nhân viên công tác chuyển đá thô ra ngoài. Lúc này trợ lý trưởng ở sau lưng Tân Lâm và vệ sĩ đêu đi tới giúp đỡ.
Tảng đá lớn bằng ngọn núi nhỏ như vậy không hề dễ vận chuyển.
Tân Lâm hỏi Diệp Mạn Tinh muốn cắt tảng đá thô này ở đâu?
Diệp Mạn Tinh cười hỏi: "Có thể đưa đến Hồng Kông để thợ của anh cắt giúp không?" Không gian của cô đã có quá nhiều nguyên liệu thô cần cô tự mình cắt, cô cũng không phải thợ cắt đá, nếu để cô cắt tảng lục ngọc thạch Đế Vương cao cấp này thì sẽ mệt c.h.ế.t mất, còn lãng phí nữa.
Cặp mặt phượng kia của Tân Lâm nhìn cô một hồi lâu rồi mới nói một tiếng: "Được."
Sau đó để lại một câu "Lát nữa sẽ gọi người tới chuyển giúp", trợ lý trưởng Đỗ Thành đã đến gọi anh ta đi, thấy vẻ mặt của bọn họ trước khi đi đều rất vội vã, e là có chuyện gì đó.
Lúc này trước tảng đá thô, thoáng cái người đã giải tán hết, chỉ còn lại Diệp Mạn Tinh và Triệu Chiêu Hoa ở lại trông coi, còn mấy người khác thì tới xem của lạ.
Nhưng có một người không dễ trêu chọc như Triệu Chiêu Hoa ở đây, cũng không có ai dám đi tới tranh cướp.
Con người Triệu Chiêu Hoa trông thì bình thường nhưng anh ấy cười một cái là vết sẹo kia sẽ rất đáng sợ, hơn nữa cái khí chất vô lại kia nhìn đã thấy không giống người tốt, rất không dễ chọc.