Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 636
Cập nhật lúc: 2024-10-22 10:43:13
Lượt xem: 34
Nhưng nói đi thì phải nói lại, lại mang thai đôi là chuyện hoàn toàn ngoài dự liệu của cô.
À mà tã giấy của cô, không biết ở xưởng như thế nào rồi?
Bác sĩ lại không hiểu suy nghĩ của cô, chỉ theo thông lệ hỏi một câu: "Muốn giữ lại không?"
"Muốn muốn muốn!" Tống Văn Thư ở ở bên cạnh nhanh chóng gật đầu, nói xong còn không quên quay đầu nhìn cô một cái.
Bác sĩ thấy dường như Diệp Mạn Tinh cũng không có ý phản đối, lúc này mới nói: "Không vấn đề gì, chẳng qua sinh đôi thì cô phải chú ý hơn."
Diệp Mạn Tinh hỏi: "Nếu như đi ra ngoài thì có được không?"
Bác sĩ: "Ra ngoài không thành vấn đề, nhưng mà thai đôi vẫn là phải chú ý an toàn."
Diệp Mạn Tình lại hỏi thử thân thể của mình đã an dưỡng khỏe mạnh hơn chút nào chưa.
Bác sĩ nói thể chất của cô không tệ.
Bác sĩ cho đơn thuốc, Tống Văn Thư chủ động đi lấy thuốc, lúc ra cửa còn bảo chị dâu gọi điện thoại cho anh mình.
"Anh biết chắc chắn sẽ rất vui vẻ." Cô ấy cảm thấy chị dâu và anh ghê gớm thật, lại phải nuôi con nhỏ rồi.
Nếu như cũng là hai bé cưng đáng yêu như hai bé trước, cô ấy cũng sẽ vô cùng thích thú. "Ừ, để lát chị gọi cho anh ấy." Thấy cô em chồng vẫn nhìn mình, Diệp Mạn Tinh không thể làm gì khác hơn là ừ một tiếng.
Lúc ra cửa, Tống Văn Thư còn thở dài nói: "Đúng rồi chị dâu, nếu như mẹ biết cũng sẽ rất vui vẻ." "Em lập tức gọi điện thoại cho mẹ." Cô ấy thật sự rất vui vẻ, sớm quên chuyện của mình.
"Mẹ ư?"
Cô vẫn chưa muốn gọi mẹ chồng nhanh như vậy, ngay cả nam chính cô còn đang cân nhắc có gọi hay không đây.
"Để lát chị gọi điện thoại cho mẹ."
Diệp Mạn Tinh nói, Tống Văn Thư cười: "Cũng đúng, thế chị dâu tự nói đi."
Nói xong cô ấy cười: "Đúng là... Mẹ em vô cùng thích trẻ con, lân trước chị dâu đi rồi, mẹ cho là mọi người ép chị rời đi cho nên khóc rồi phát giận."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-636.html.]
Cô ấy cẩn thận đỡ cô, cặp mắt đào hoa nháy mắt nháy nháy: "Cho nên chị dâu, từ điểm này cũng có thể thấy được mẹ thích chị cỡ nào, thích trẻ con ra sao. Mẹ mà biết chị lại mang thai, khả năng cao là đến làm việc đều không muốn, chỉ muốn tới chăm sóc chị."
Nữ chính: ...?
"Khóc á?" Cô không nghe nói chuyện này.
"Đúng vậy, chính là lần đầu tiên chị mang bầu Bối Bối Đoàn Đoàn rời đi."
Tống Văn Thư tựa như đang cảm thán: "Mẹ đọc lá thư chị để lại rồi khóc, nói là người nhà ép chị, đánh thím Hai một cái tát.”
"Mẹ nói bất cứ lúc nào anh cả cũng có thể hy sinh ở tiền tuyến, mẹ chỉ muốn m.á.u mủ của con trai sinh ra thì sao vậy? Tại sao không tha cho chị?"
Giọng nói của cô ấy thật sự sống động, tả lại tình hình lúc đó.
Tống Văn Thư: "Cũng bởi vì như thế nhà chúng ta mới tách ra. Sau đó anh trở về còn bị mẹ mắng một trận, oán trách anh làm chị tức giận bỏ đi."
Diệp Mạn Tinh cười châm chọc, đúng là không ngờ mẹ chồng có thể làm ra loại chuyện này, cũng khó trách sau đó nhà họ Tống tách ra riêng.
Ở bên ngoài bệnh viện, cô mới vừa đi tới cửa đã gặp Trần Chu đang chạy tới.
Bọn họ còn phải vào bệnh viện kiểm tra, Trần Chu đưa xí muội chua cho cô: "Sao rồi, chị dâu là có bầu rồi à? "
Diệp Mạn Tinh vừa mới gật đầu, trên tay cô lập tức bị nhét mấy miếng xí muội: "Chị dâu, cho chị này."
Diệp Mạn Tinh vừa mới nhận lấy xí muội, đáy lòng còn đang suy nghĩ, rốt cuộc cô có nên giữ lại cái thai này không?
Nếu không muốn giữ...
Đáy lòng cô vừa mới nghĩ như vậy, lập tức trong cổ như ợ chua, ọe một tiếng, Diệp Mạn Tinh nôn ra.
"Chị dâu!"
Tống Văn Thư nhanh chóng tiến lên cho vỗ lưng chỉ cô: "Chị dâu, rất khó chịu sao?”
DTV
Lúc nói chuyện, cô ấy đưa tới một chai nước.
Diệp Mạn Tinh nhận lấy nước, uống một hớp thì nghe cô em chồng nói: "Chị dâu, chị uống miếng nước, em nghe nói mang thai mấy tháng đầu nôn ọe, sau đó sẽ ổn thôi."