Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 618
Cập nhật lúc: 2024-10-22 09:06:05
Lượt xem: 59
Tống Văn Thư lườm anh ta một cái, không thèm để ý đến anh ta: “Chị dâu đang hỏi anh đấy.”
Trần Chu ổn định tâm trạng, cảm thấy có chút phức tạp nhìn người chị dâu xinh đẹp này: “Chị dâu, chị biết cái hộp gỗ đào này sao?"
Diệp Mạn Tinh gật đâu: “Ừm. Sao em có được cái hộp gỗ đào này?”
Cô lấy một chiếc hộp gỗ đào ở trong không gian ra, sau đó ngón tay chỉ vào bông hoa đào bên trong: “Đây là một chiếc hộp tương tự, chiếc hộp này có lẽ còn một cành hoa đào nữa, không biết em có từng nhìn thấy chưa?"
Trần Chu nhìn người chị dâu xinh đẹp, lại nhìn chiếc hộp gỗ đào xinh đẹp, cuối cùng nói một câu: “Chị dâu, chiếc hộp gỗ đào này là có một người nhà em giữ, nói với em rằng nếu như có một người nhận ra chiếc hộp gỗ đào này thì em phải dẫn người đi tìm người đó.”
Diệp Mạn Tinh: ...?
Hửm? Sao lúc cô cần độ kiếp cành hoa đào này lại xuất hiện? Con dẫn cô đi tìm người đó?
“Đi tìm ai?” Diệp Mạn Tình cảm thấy chuyện này quá trùng hợp.
Trần Chu ngồi xuống, thở dài một hơi: “Người đó tên là Thịnh Hoa, anh ta lớn lên cực kỳ đẹp, cũng cực kỳ giỏi, căn nhà mà anh ta làm cho chúng tôi cực kỳ chói mắt.”
"Thịnh Hoa?" Diệp Mạn Tinh hoàn toàn không có ấn tượng gì với cái tên này.
Cô thậm chí còn nghĩ kĩ lại những chi tiết trong tiểu thuyết, dường như không hề nói tỉ mỉ về người này.
Cô từ bỏ suy nghĩ muốn hiểu rõ, hỏi: “Khi đối phương đưa cho em chiếc hộp gỗ đào này, cành đào kia có ở bên trong không?"
Cô thậm chí có chút nóng lòng: “Bây giờ có thể đưa chị đi tìm người đó không? Chiếc hộp gỗ đào và cành đào này rất hữu dụng với chị, em có yêu cầu gì cứ đề xuất đi.”
Lúc này, ánh đèn trở nên tối tăm, Trần Chu ôm ly trà hoa trong tay, ôm cái ly một lúc lâu mà không hề hé răng. Tống Văn Thư lập tức nóng nảy, đá anh ta một cái: “Anh có ý gì thế? Chị dâu đang hỏi anh đó, chuyện này có gì không thể nói sao?"
Lúc chị dâu kết hôn, cô ấy không tặng thứ gì, giờ gặp phải chuyện này, chị dâu lại chủ động yêu cầu, đưa cho chị dâu là vừa đúng lúc.
Trần Chu có chút khó xử, thấy hai người trong phòng đều nhìn anh ta, lúc này anh ta mới nói: “Đối phương mất tích rồi, lúc ấy em mới biết được nhà anh ta xảy ra chút chuyện.”
“Xảy ra chuyện gì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-618.html.]
Trân Chu lắc đầu: “Em không biết cụ thể là đã xảy ra chuyện gì, lúc em điều tra mới biết được anh ta nợ rất nhiều tiền. Có lẽ lúc ấy đối phương không có tiền đi đường cho nên em còn cho anh ta mượn 50 đồng tiên, sau đó đối phương tặng chiếc hộp gỗ đào này cho em, nhờ em quản lý nó, nói là nếu như gặp được người biết chiếc hộp gỗ đào thì dẫn đi tìm anh ta."
Giọng nói của Trần Chu có chút kỳ lạ: “Khi đó trùng hợp là lúc trước khi em xuống nông thôn làm thanh niên trí thức, lúc anh ta nhờ em quản lý còn nói em bảo quản sẽ không lỗ, giá trị của chiếc hộp gỗ đào này ít nhất là vạn nguyên trở lên, cho dù là không tìm được người mua thì cứ đi tìm anh ta."
Đơn vị vạn nguyên ở thời đại này sức mua tương đương với mấy trăm vạn của đời sau, cám dỗ này rõ ràng là cực kỳ lớn.
Tống Văn Thư cũng kinh ngạc thốt lên: “Chỉ chiếc hộp này mà giá trị cả vạn nguyên sao? Ai ngu vậy chứ? Điên rồi sao?"
Sau khi nhận thân, bà nhét cho một cái bao lì xì, bên trong bao lì xì có một ngàn đồng tiền, cô ấy đã cảm thấy mình phất lên trong một đêm.
Một vạn nguyên tương đương với một vạn khối, thứ gì mà đáng giá như vậy? Đánh c.h.ế.t cô ấy cũng không tin.
"Mất tích sao?"
Diệp Mạn Tinh: ...?
Có chút hố người đó, nhưng mà cô cũng không thất vọng, nếu có thể lấy được cành đào dễ dàng như vậy cô ấy mới cảm thấy kỳ lạ đấy.
DTV
Nhưng mà hàng xóm sát vạch sao?"
“Chị và thanh niên trí thức họ Triệu cũng chính là Triệu Giai Giai có quen biết không?"
Diệp Mạn Tinh cảm thấy cái tên này có chút quen tai, cô cẩn thận nghĩ lại cái tên này, cuối cùng nhớ lại đến tận xa xôi... Thì ra là Triệu Giai Giai à.
Lúc ấy xuống nông thôn làm thanh niên trí thức, Triệu Giai Giai chính là người nhìn mặt mà bắt hình dong điển hình, cô ấy từng nói rằng nam thần cô ấy mến mộ là hàng xóm bên cạnh.
Nghe nói lớn lên cực kỳ đẹp.
Nhưng mà sau đó nam thần bên cạnh rời đi, còn khiến cho thanh niên trí thức Triệu sau đó sửa lại thói quen, từ việc thích người lớn lên đẹp biến thành người theo chủ nghĩa nhan sắc.
Trần Chu gật đầu: “Ừ, lúc đó chúng tôi ở trong một viện, cô ấy xuống nông thôn muộn hơn em một chút, lúc ấy cũng là một thanh niên trí thức trong thôn.”
“Ồ...” Thì ra là hai người khác đợt.
Diệp Mạn Tinh hỏi: “Nếu đối phương đã nói vậy, chị bằng lòng trả một vạn đồng tiên nhưng muốn lấy được cành đào. Hiện tại em có thể liên hệ với đối phương không?"